“Vì sao, sợ hãi?”
Tam ca đem ta vây chặt trên tường lạnh lẽo, hơi thở nóng rực gắt gao trên đỉnh đầu.
“Ngươi, vì cái gì…”
Vì cái gì muốn dùng thứ ta sợ hãi nhất…
“Đúng, ngươi đoán đúng, ta nhớ rõ ngươi sợ nhất cái gì.”
Ta nhắm mắt lại, toàn thân nhịn không được run rẩy, nếu như không bịhắn đè lại, căn bản ta đứng không nổi. Là xà, xà độc vô cùng sặc sỡ đem
Bích Nhi giam chặt trên giường. Chân tay nàng bị dây thừng quấn quanh, màutrắng đen đối lập giao nhau. Thân rắn thô to trượt trên thân thể trơnbóng của nàng, cái cảm giác dinh dính, trơn trượt làm cho ta buồn nôn.Mà đối diện chỗ của chúng ta, là hạ thân rộng mở của nàng, kia bên ngoài tiểu huyệt và cúc huyệt, đều có (xúc tua) to bằng cánh tay vặn vẹo.Chúng nó đã chui vào một nửa. Một con rắn thật nhỏ, đang ở nơi trân châu mẫn cảm nhất, không ngừng xoay tròn ma sát.
Sẽ chết mất, như vậy sẽ chết mất. Đôi môi ta run rẩy muốn yêu cầu Tam ca, lại như thế nào đều phát không ra tiếng.
“Ngươi có thể thay thế nàng.”
Thanh âm vô tình từ đỉnh đầu truyền đến. Ta ngây ngẩn cả người, quayđầu không thể tin nhìn hắn. Chỉ có như vậy mới có thể cứu vớt nàng sao,cũng bị xà thể thô to như vậy hung hăng sáp nhập sao? Muốn cho xà thểghê tởm như vậy, thô to như vậy, sống chết tiến vào huyệt lý nhỏ hẹpsao?
“Không thể, không thể. Ta sẽ chết mất.”
Ta ngơ ngácnhìn Bích Nhi, nàng chính vì ta mới phải chịu thương tổn như vậy. Nàngkhóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-khong-can-a/1539413/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.