“Bích Nhi, hiện tại bên cạnh ta, chỉ có ngươi.” 
“Công chúa!” 
Bích Nhi kinh ngạc nhìn ta, giống như không thể tin được vào những gì mình nghe được. Ta kéo tay nàng qua, nói, 
“Tình hình hiện nay, ta cũng không biết hắn nhằm vào cái gì. Nhưng có mộtviệc thực rõ ràng, trong phủ ngày nào càng nhiều người, liền nhiều nguyhiểm ngày đó.” 
Ta nhìn mắt nàng, thong thả mà kiên định nói, 
“Ta muốn dùng hết sức bảo trụ mọi người. Mà hiện tại, ta cần ngươi giúp.” 
Nàng ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt có chút rung động, 
“Công chúa cần gì phải khách khí với một hạ nhân như ta, ngài suy nghĩ vì hạnhân trong phủ, Bích Nhi cả gan trước hết thay nhiều người cảm tạ ngài.” 
Nàng cúi đầu thật sâu rồi ngẩng đầu nói, 
“Ngài cần Bích Nhi đi làm cái gì, Bích Nhi khẳng định muôn lần chết không chối từ.“ 
Lòng ta một trận cảm động, lại vì nàng lo lắng, 
“Hiện tại cần làm rõ cung nhân cũ còn lại bao nhiêu, ở nơi nào. Ngươi có thể làm được không?” 
Nàng gật gật đầu, 
“Có thể, chúng ta ở địa phương rất gần.” 
“Tốt lắm, ” 
ta nghĩ một chút, hỏi, 
“Hôm nay giờ Dậu đến chỗ ta, thời gian đủ không?” 
“Hẳn là đủ.” 
“Hảo, vậy ngươi đi đi” ta nhắm mắt lại, huyệt Thái Dương âm ẩm đau. 
“Vâng, công chúa.” 
“Bích Nhi?” Bích Nhi trở lại nhìn ta, 
“Công chúa có gì phân phó?” Ta mở to mắt nhìn nàng, 
“Phải chú ý an toàn, không cần bị phát hiện.” Nàng ngượng ngùng cười cười, nói, 
“Đa tạ công chúa, Bích Nhi đã biết.” 
Sau khi nàng đóng cửa lại, ta liền 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-khong-can-a/1539411/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.