“Là thiên kim nhà ai, ta có biết hay không?” 
“Chính nàng cũng không biết, ta mới không nói cho ngươi.” Tam ca quay đầu cười, lườm ta một đôi mắt màu xanh lam đẹp mê hồn. 
“Nhớ rõ trước đây ngươi thích nhất con bướm này, Tam ca bắt cho ngươi có muốn hay không.” 
Ta xem con bướm kia ở trong không trung tự do bay lượn, xinh đẹp tự tạinói không nên lời, thế là mở miệng nói, “Coi như hết, nó...” Lời cònchưa dứt, con bướm liền bị bàn tay to giơ lên trước mắt. “Ai, tay ngươithực mau a Tam ca, ” ta xem con bướm kia liều mạng vùng vẫy nói “Vẫn làthả đi, ta không phải trẻ con, không bắt bướm chơi” trong lòng đángthương nó bị bắt lại sau này sẽ không có tự do, nếu không bị bắt có thểbay lượn trong bụi hoa. Ai ngờ vừa nói khỏi miệng, con bướm đã bị némxuống, cánh sớm xinh đẹp không hề động tĩnh, nó đã chết. Ta há miệng thở dốc, lại không biết nên nói gì. 
“Suy nghĩ cái gì nha đầu nhỏ,còn không lại đây.” Phía trước Tam ca hướng ta ngoắc ngoắc, tươi cười so với tức giận còn đẹp hơn, nhưng nhìn hắn, ta lại bỗng nhiên cảm thấy có chút xa lạ. Giống như tu la từ biên cương trở về, có phải hay không tâm địa đều trở nên cứng rắn? Nam nhân trước mắt cả người đắm chìm trongánh sáng ấm áp, vươn hai tay cũng bị chiếu lòe lòe sáng lên, giống nhưmột vị thần ưu nhã thong dong. Sẽ không, hắn trong đáy lòng ta là Tam ca thiện lương nhất, ta vì sao có thể nghĩ như thế. Lắc lắc đầu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-khong-can-a/1539407/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.