Chương trước
Chương sau
Edit | 4702i.
Bóp gã tướng quân xui xẻo kia ngất xỉu, lại thấy xung quanh không có thứ gì giống ghế, Tân Tú bèn tiện tay ném gã lên trên chiếc lồng gà rỗng ngoài sân.
Tân Tú xoa xoa tay cho bớt bụi, than thở: “Lão tứ ơi lão tứ à, ta thật không ngờ mới không gặp một thời gian mà đệ đã dám trộm phu nhân nhà người ta rồi cơ đấy.”
Lão tứ: “Đại tỷ, đây vốn là chuyện rất bình thường, chẳng hiểu sao tỷ nói thế nghe lại quai quái thế nào.”
Hai người tiện mồm đùa nhau, lão tứ giới thiệu người phụ nữ kia với họ: “Đây là thành chủ phu nhân thành Hoàng Thạch, trước đó nàng ấy có ân với đệ, từng giúp đệ. Nên lần này phu nhân gặp họa sát thân đệ mới cứu nàng.”
Mọi người vào phòng nói chuyện, lúc này lão tứ mới phát hiện lão ngũ rời khỏi lưng trâu ngồi trên xe lăn, dưới vạt áo của lão ngũ không có giày, rỗng tuếch. Lão tứ thấy thế bèn vội tới nhấc vạt áo của lão ngũ lên, hắn hít sâu một hơi mới hỏi: “Chuyện gì thế này! Đã xảy ra chuyện gì?! Chân của lão ngũ đâu!”
“Nói thì dài lắm, để ta tóm tắt lại,” Tân Tú nói: “Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát chắc chắn phải chết.”
“Lại là chúng!” Lão tứ tức điên.
Từ lại này mang hàm nghĩa rất sâu xa, nói rõ chắc chắn lão tứ cũng có mâu thuẫn với Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát.
Ra là lúc trước hắn rời khỏi Thục Lăng, dọc đường đi tìm tới Hậu quốc, may thay rất nhanh đã tìm tới thành Hoàng Thạch này. Nhiệm vụ của lão tứ cũng không nói cụ thể đi chỗ nào của Hậu quốc, nếu đã phải xây thành thì đến đâu cũng vậy thôi, nên hắn tiếp tục ở lại trà trộn vào trong một nhóm dân đi phục dịch cần cù chăm chỉ sửa tường.
Dù sao lão tứ cũng đã tu tiên mấy năm, tuy mới chỉ mười mấy tuổi nhưng sức lực và tinh thần đã vượt xa người bình thường, trong nhóm lao công xanh xao vàng vọt sầu thảm sửa tường lão tứ rất nổi bật, thực là một tên nhóc đầy sức sống!
Trong lúc sửa tường hắn còn tiện thể giúp một người đàn ông trung niên đã không chống chịu nổi nữa, làm việc hộ ông ta hai lần. Mà trong nhà người đàn ông đó có một cô nương đang tuổi thành thân, ông ta thấy tên nhóc lão tứ tính tình khá được bèn chuẩn bị gả con gái cho hắn, khéo thay, cô nương kia đi đưa nước cho phụ thân cũng gặp lão tứ mấy lần, lòng đã thầm thích hắn.
Tân Tú nghe vậy lắc đầu than thở: “Sao ta lại không may được như thế chứ!” Nàng theo đuổi người ta còn bị từ chối!
Lão ngũ cũng chắp tay trịnh trọng nói: “Chúc mừng tứ ca.”
Lão tứ bóp trán, “Hai người đừng cười ta! Thì về sau xảy ra chuyện đấy thôi, dù ta không định cưới cô nương ấy nhưng nàng rất tốt, đã cho ta bánh nướng tận hai lần, ăn khá ngon, hơi giống bánh bao nhân thịt ngày xưa đại tỷ làm, tiếc là trong bánh không có thịt, nếu thêm thịt ăn sẽ ngon hơn…”
Tân Tú ngắt lời hắn: “Đừng nói chuyện bánh bao không nhân nữa, nói về cô nương tiếp đi.”
Lão tứ: “… Thì cái tên Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát ấy, dưới trướng hắn có mười tám hộ pháp vơ vét vàng bạc tài bảo và thiếu nữ trẻ trung từ khắp nơi cho hắn. Vân Anh đẹp nên lọt mắt xanh một tên hộ pháp, thế nên chúng trắng trợn cướp người. Đệ cũng không thể mặc kệ được bèn lén cứu nàng ấy ra, may mà chúng không cảnh giác nên đệ mới cứu được nàng ấy.”
Tân Tú: “Thế giờ người đâu rồi?”
Lão tứ nói với vẻ dĩ nhiên: “Để tránh lại bị cướp nữa, đệ đã đưa nàng ấy và cha rời khỏi đây.”
Còn hắn ở lại quần nhau với truy binh, có mấy lần suýt nữa bị bắt, một lần bị thương nghiêm trọng gặp thành chủ phu nhân, đúng lúc được nàng ấy cứu, trốn trong phòng mới tránh thoát truy binh —— thành chủ thành Hoàng Thạch là em họ quốc chủ Hậu quốc, coi như cũng là người có mặt mũi.
Tân Tú thầm nghĩ: Chuyện của lão tứ có khác gì nam chính truyện Kim Dung không, một tên ngốc tài giỏi nhưng không phải rất lợi hại, vì cứu cô nương chọc phải kẻ thù siêu mạnh, trong lúc nguy cấp được phu nhân nào đó giấu trong phòng mới thoát chết, cứ theo xu thế này e rằng lão tứ còn gặp nhiều hoa đào lắm.
Tân Tú tỏ ra đứng đắn: “Thế chuyện của vị phu nhân kia là sao?”
Phu nhân lẳng lặng quan sát họ một hồi, tới đây mới tự mở miệng nói: “Đoạt quyền thất bại, bị trượng phu nhốt vào đại lao chuẩn bị giết chết.”
Tân Tú ngạc nhiên nhìn nàng ấy.
Phu nhân cười nhạt: “Trượng phu Lương Trung Kiệu của ta là một thằng ngu, chẳng qua nhờ vào thân phận của gã mới có thể làm thành chủ mà thôi. Gã chẳng có tài cán gì, ngu ngốc vô dụng thích hưởng lạc còn tham tài háo sắc, dưới sự cai trị của gã cuộc sống bách tính thành Hoàng Thạch càng ngày càng khốn khó. Ta nhớ năm đó khi ông nội ta còn sống, thành Hoàng Thạch này giàu có cỡ nào, mọi người cũng không phải sống thấp thỏm như thế.”
Phu nhân tên Hoàng Vĩ, thành Hoàng Thạch này đời đời đều do người họ Hoàng cai trị, tới đời cha nàng ta Hậu Quốc bắt đầu tín ngưỡng Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát, phụ thân nàng ta tận mắt thấy tình hình dị thường, vì thế sầu lo chuyện thành trì mà chẳng mấy quy về cõi tiên. Đệ đệ nàng ta vốn nên tiếp tục cai trị thành Hoàng Thạch, nhưng hắn bị chiều hư, chỉ biết hưởng lạc, bị quốc chủ vời về quốc đô, từ đó vui quên đất trời, chịu chắp tay nhường lại quyền quản lý thành Hoàng Thạch.
Mấy thành trì biên giới của họ vốn có quan hệ khó nói rõ với bên quốc đô, đệ đệ vừa lùi bước như thế quốc chủ lập tức đưa em họ mình tới đây tiếp quản chức thành chủ, còn để con gái thành chủ đời trước là nàng ta gả cho gã, hòng bình ổn lòng dân thành Hoàng Thạch.
Hoàng Vĩ phu nhân tiếc nuối thở dài: “Ta bày mưu tính kế mấy năm, chỉ cần có thể lặng lẽ hại chết gã Lương Trung Kiệu là ta có thể nhân danh thành chủ phu nhân chấp chưởng thành Hoàng Thạch, tiếc rằng bên người gã có tên Chu Sát pháp sư là đệ tử dưới trướng Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát, tên đó nhận ra độc dược của ta, cứu được Lương Trung Kiệu, mưu đồ của ta thất bại hoàn toàn, còn làm hại nhóm thuộc hạ trung thành bị nhốt vào lao ngục.”
Tân Tú: “Nói rõ ràng như thế, xem ra nàng muốn chúng ta giúp nàng?”
Hoàng Vĩ phu nhân nói thẳng: “Vâng! Chúng ta cùng chung kẻ địch, ta cũng căm thù Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát, chúng khiến dân chúng của ta chịu khổ, chắc chắn chẳng phải thứ gì tốt đẹp, nếu ta có thể chấp chưởng thành Hoàng Thạch ắt phải đuổi tất cả bọn chúng ra khỏi nơi này.”
Tân Tú đột nhiên nói: “Nếu để nàng chấp chưởng Hậu quốc, nàng sẽ đuổi chúng ra khỏi Hậu quốc chứ?”
Hoàng Vĩ phu nhân sững sờ, chợt cười to, “Phải, nếu ta là quốc chủ Hậu quốc, ta tuyệt không khoan nhượng cho loại quái vật đó chiếm lấy quốc gia của chúng ta, khiến bóng đêm khốn khổ vĩnh viễn nuốt chửng nhân dân ta!”
Nói xong câu này nàng ta đột ngột tắt nụ cười: “Tiếc rằng ta thân là nữ tử, đừng nói Hậu quốc, dù thành Hoàng Thạch ta cũng không thể chấp chưởng được… Tại sao, tại sao vậy chứ.” Vì thân là nữ tử, dẫu phụ thân biết nàng ưu tú hơn đệ đệ gấp trăm lần, nhưng trước khi lâm chung cũng không chịu giao thành Hoàng Thạch cho nàng.
Nàng hận mình sinh ra phận đàn bà!
Tân Tú nói: “Chuyện nào đáng gì, ta có cách để nàng lập tức chấp chưởng thành Hoàng Thạch.”
Hoàng Vĩ phu nhân: “Ồ? Thật thế ư? Bây giờ ta đã bị lộ, coi như các hạ có thể giúp ta bắt được Chu Sát pháp sư, e rằng cũng sẽ bị bên quốc đô chú ý.”
Tân Tú cười xảo trá: “Vậy thì nàng làm thành chủ Lương Trung Kiệu, ta làm Chu Sát pháp sư, nếu thế chẳng phải vạn sự đại cát ư.”

Mạo danh thế thân đương nhiên cũng có cách, trong thế giới Tu Tiên có rất nhiều thứ bùa chú pháp thuật kỳ quái, khi trước Tân Tú đã từng học được một loại pháp thuật có thể tráo đổi tướng mạo của hai người từ chỗ Ngưu đạo sĩ.
“Nhưng có một vấn đề.” Tân Tú nói: “Muốn thi triển thuật này, hai người trao đổi tướng mạo cần phải kết hợp âm dương.” Nói đơn giản ra, là tiến hành hành vi không thể miêu tả chi tiết trên Tấn Giang.
Hoàng Vĩ phu nhân đã hiểu, nàng ta lơ đễnh khoát tay: “Thế càng đơn giản, đến lúc đó chui vào cứ đánh gã ngất xỉu, mặc ta tùy cơ ứng biến là được.”
Tân Tú vỗ tay: “Phu nhân thật uy phong.”
Trong một chốc đã bàn bạc xong xuôi, khi màn đêm buông xuống, họ đi thẳng tới phủ thành chủ.
Hoàng Vĩ phu nhân dẫn họ vào phủ thành chủ bằng mật đạo: “Nhà ta ở đây mấy đời đương nhiên ta biết mấy chỗ mật đạo. Nếu không có chư vị trợ giúp, ta muốn sống sót cũng chỉ có thể dựa vào mấy chỗ ấy, đây là át chủ bài sau cùng của ta.”
Nàng ta quen cửa quen nẻo dẫn họ tới chỗ Lương thành chủ, thủ vệ trên đường đều bị Tân Tú đánh ngã, nàng dùng thuật thôi miên càng ngày càng thuần thục, càng thấy mắt mình quá xịn. Lão tứ cõng lão ngũ đi theo chẳng có cơ hội ra tay.
Lão tứ: “Đại tỷ, chúng ta đều chỉ học mấy năm như nhau, sao tỷ lại giỏi thế?”
Tân Tú: “Không giỏi sao làm đại tỷ được. Dù đều là những pháp thuật nhỏ nhưng nếu có thể vận dụng linh hoạt khéo léo thì pháp thuật nhỏ cũng rất hữu ích đấy.”
May mà tên Chu Sát pháp sư kia không kè kè bảo vệ Lương Trung Kiệu, tối nay Lương Trung Kiệu cũng không tìm tiểu thiếp, càng tiện cho họ ra tay. Tân Tú thản nhiên vào trong thi triển pháp thuật, lão tứ lão ngũ ngồi canh ngoài cửa nghe thấy tiếng vang trong phòng, hai người giương mắt nhìn nhau, tai đều đỏ ửng.
Loáng thoáng nghe thấy giọng nói trong phòng, có người bảo: “Muốn biến thành nam tử xấu xí như thế, phu nhân quả là can đảm.”
Có người đáp: “Ta còn chung chăn chung gối với gã nhiều năm, thế chẳng phải càng can đảm hơn ư.”
“Nói cũng phải, thực ra nhìn kỹ cũng không xấu lắm, nhưng mà béo quá, về sau phu nhân chăm chỉ vận động hẳn có thể cải thiện dáng người, chưa biết chừng vẫn còn cứu được… Thôi, nàng cứ thế này cũng chẳng biết phải mân mê đến lúc nào, chỗ ta có một viên đan đây, cho gã ăn luôn đi.”
“Ở phương diện này gã quả thực không được lắm*, còn chẳng hữu dụng bằng hộ vệ bên người ta… Dùng thuốc cũng tốt, đỡ lãng phí thời gian khiến người khác chú ý.”
(*) 18+
Lão tứ lão ngũ co mình ôm cổ ôm đầu gối, giả vờ như chẳng nghe thấy gì.
Thành chủ Lương Trung Kiệu tỉnh dậy sau giấc ngủ còn đang ngẫm lại giấc mộng xuân đêm qua, nhưng vừa mở mắt ra lại phát hiện mặt mình thay đổi, gã biến thành phu nhân của mình, nhất thời sợ tới mức hoa dung thất sắc. . Đam Mỹ H Văn
“Chuyện… Chuyện gì thế này!” Nữ tử hoảng hốt sờ mặt mình, lại sờ chỗ tượng trưng cho sự nam tính, đương nhiên là không sờ thấy. Cả đời gã về sau cũng không thể sờ thấy được nữa.
Hoàng Vĩ đã biến thành “Lương Trung Kiệu” phất tay áo, nàng ta thích ứng nhanh hơn gã nhiều, Hoàng Vĩ mỉm cười với “phu nhân” của mình, “Phu nhân, dù lúc trước nàng đã hãm hại ta, nhưng dẫu sao chúng ta từng là vợ chồng, ta sẽ không làm gì nàng đâu, cứ yên tâm đi. Sau này phu nhân hãy ngoan ngoãn ở trong nội trạch dưỡng bệnh đi, về phần thuộc hạ của nàng ta sẽ thả hết, đều là người tài, ta sẽ trọng dụng họ.”
Lương Trung Kiệu nhào tới: “Hoàng Vĩ! Ngươi muốn thay thế thân phận của ta?! Ngươi không sợ ta nói cho Chu Sát pháp sư ư!”
Hoàng Vĩ cười lạnh: “Nàng cảm thấy ta sẽ cho nàng cơ hội mở miệng ư, phu nhân.”
Lương Trung Kiệu tái mặt, gã nghiến chặt răng: “Xưa nay ta còn chưa đủ tốt với nàng ư, ban thưởng cho nàng nhiều bảo bối như thế, trong hậu viện đông đúc là vậy nhưng nào ai so được với nàng!”
Hoàng Vĩ hờ hững nhìn gã: “Ta không muốn những thứ châu báu và cái gọi là yêu thương chiều chuộng của ngươi. Ta muốn quyền lợi, nếu ta có thể chúa tể tính mạng của mình và người khác. Những thứ ta muốn ta cũng tự mình đoạt được, vậy tại sao phải chờ ngươi tới bố thí. Về sau ta đều có thể tự tay đoạt hết tất thảy, hơn nữa, những thứ ấy vốn thuộc về ta.”
Nàng ta hất Lương Trung Kiệu ra. Cúi đầu với Tân Tú đứng hóng bên cạnh: “Đa tạ nàng, sau này phàm là có việc ta tất tận sức giúp đỡ!”
Tân Tú: “Đừng cảm ơn vội, chúng ta còn phải giải quyết Chu Sát pháp sư.”
Hoàng Vĩ: “Nói thì cũng đơn giản thôi, Chu Sát pháp sư này, rất háo sắc.”
Tân Tú vỗ tay: “Ta hiểu rồi.”
Vì cảm tạ Chu Sát pháp sư cứu mình một mạng, thành chủ vơ vét một vị mỹ nhân tuyệt thế và trăm bầu rượu ngon dâng lên cung điện của Chu Sát pháp sư
Mỹ nhân ngồi ngay ngắn trong kiệu, Chu Sát pháp sư híp mắt, vén rèm lụa trắng lên nhìn vào trong, chợt sững người, sau đó lộ vẻ háo sắc rất phù hợp với tính cách hắn ta, còn liếm liếm bờ môi hơi dày một cách tởm lợm.
Nữ tử trong kiệu sóng mắt lưu chuyển*, e lệ ngại ngùng, liếc hắn xong bèn bối rối cúi đầu, không chịu ngẩng đầu lên nữa, quả thật là mỹ nhân hiếm thấy trên đời.
(*) Tả đôi mắt người con gái sáng và dịu dàng như làn nước.
Gã ria mép dâng mỹ nhân lên tha thiết giới thiệu: “Mỹ nhân này do thành chủ vơ vét tứ phía mà có, không chỉ dung mạo bất phàm mà cơ thể còn thoang thoảng hương thơm, pháp sư ngửi xem, hương thơm của mỹ nhân có phải kỳ lạ lắm không!”
Chu Sát pháp sư hít một hơi sâu, quả thực ngửi thấy mùi thơm thấm tận ruột gan.
Chu Sát pháp sư: “Tốt! Người đẹp mà da dẻ cũng thơm.” Dứt lời giơ bàn tay mập mạp như heo kéo mỹ nhân trong kiệu ra ngoài, xúc cảm nhẵn nhụi trong tay khiến hắn ngây ngất một phen.
Gã ria mép rất biết điều dâng rượu ngon lên: “Chúc mừng pháp sư có được mỹ nhân, chẳng bằng mời mỹ nhân kính pháp sư một chén.”
Nữ tử quả thật cầm chén rượu lên, muốn dâng tới bên miệng pháp sư. Chu Sát lại trở tay để nàng uống trước, đợi mỹ nhân uống một ngụm mới cầm chén chạm môi vào vết son của mỹ nhân và uống nốt nửa chén còn lại, hắn nở nụ cười rất hèn hạ mà tưởng là phong lưu: “Rượu mỹ nhân uống quả nhiên ngon hơn nhiều!”
Nói xong còn hôn cái bẹp lên mặt mỹ nhân.
Mỹ nhân: “…”
Sau khi “mỹ nhân” ngại ngùng cúi đầu xuống, Tân Tú tận mắt thấy gương mặt cứng ngắc của “nàng ta” suýt thì cười phá lên.
Tân Tú: Lão tứ, chịu đựng, đệ làm được, đừng có lãng phí gương mặt tuyệt thế đại tỷ mất công nặn ra!
Lời tác giả:
Tân Tú: Chơi trò bóp mặt nhiều rầu, tui chuyên nghiệp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.