Đây là một chuyến đi buồn tẻ. Thân Đồ Úcivốn không phải người có khả năng hâm nóng bầu không khí, giờ Tân Tú lại không chủ động nói chuyện với y, nàng chỉ chăm chăm đi đường,ithế nên giữa hai người chỉ còn một khoảng lặng.
Trước kia khi Tân Tú ở bên Ô Ngọcilời hay ý đẹp chẳng bao giờ thiếu, khiến một kẻ mặt liệt thỉnh thoảng mắt cũng phải lấp lánh nụ cười. Thỉnh thoảng nàng còn nghĩ cách ghẹo y, đóa hoa cỏ dại ven đường, thậm chí là một người qua đường cũngicó thể trở thành đề tài nóiichuyện. Nàng luôn có chuyện để nóiivà như không bao giờ thiếu niềm vui, thỉnh thoảng còn dẫn y xen vào những chuyện không đâu, khiến y chứng kiến trăm sắc trần gian.
Nhưng lúc này không cònigì nữa, giờ Thân Đồ Úc mới ngỡ raicó lẽ trong lòng đồ đệ khó chịu hơn những gì nàng thể hiện nhiều.
“Sắp tới Tự Tại Thiên rồi, tốiinay nghỉ ngơi ở đây đi.”
Hai người dừng trước một hang đá cạnhisa mạc, càng tới gần phía Tây trên đường đi càng nhiều tín đồ Phật giáo. Quanh mảnh sa mạc này chi chít những bức tượng Phật, to to nhỏ nhỏ có cả, ấy đều do cư dân quanh đây tự điêu khắc để thể hiện tín ngưỡng của họ.
Thậm chí nhiều gia đìnhiđã ở đây biết bao thế hệ, chaitruyền con con truyền cháu, hiến dâng mấy đời chỉ để điêu khắc một tôn đại Phật trên mảng sa mạc bát ngát như không có điểm dừng.
Nơi này cuồn cuộn cát vàng,ilà chốn đồng không mông quạnh trừ đá tảng và cát thì thực vật là thứ hiếm. Hang đá họ dừng chân rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-kho-qua-roi/1716664/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.