Edit | 4702i.
"Ha ha ha ha ha khặc —— "
"Ngươi cười đủ chưa?" Tân Tú bất mãn giật giật tai La đạo sĩ.
Hôm qua nàng chưa ra tay đã tạch, La đạo sĩ cười đến nhỏ cả nước rãi, lúc Ô Ngọc ở đây lão còn không dám cười như thế, đợi đến khi họ rời khỏi tầm mắt của Ô Ngọc để tìm kiếm thức ăn La đạo sĩ mới cười thành tiếng.
Khác với La đạo sĩ cười trên nỗi đau của người khác, Hồ Tam Nương lại hơi chần chừ, nàng ta nhỏ nhẹ nói: “Ân nhân, ngài, ngài làm như thế, có phải là không ổn lắm không ạ, dù sao hai người chưa phải phu thê, như thế, như thế chẳng phải là không cưới hỏi đàng hoàng đã tằng tịu với nhau ư, sẽ bị người khác chỉ trích mất.”
Chẳng rõ nàng ta nói trúng điểm cười nào của Tân Tú mà nàng cười ngặt nghẽo, đến nỗi suýt ngã khỏi thân la. Một hồi sau mới vui vẻ nói: “Sao ta phải quan tâm người khác nói gì, ta muốn sao thì làm vậy, chẳng tới phiên mấy kẻ không biết từ đâu ra phán xét ta làm đúng hay sai.”
“Hơn nữa, giờ đột nhiên ta cảm thấy cái cụm “tằng tịu với nhau” này kích thích thật đấy.” Tân Tú nói ra câu này với giọng “Đúng rồi đấy ta là biến thái đây”.
Hồ Tam Nương giật mình trước câu trả lời thẳng thắn của nàng, nhất thời không biết phải nói gì, chẳng qua nàng ta thầm sợ hãi nghĩ ngợi, chẳng lẽ đấy là điểm khác giữa thần tiên với người thường?
La đạo sĩ cố ý nói: “Tên Ô Ngọc kia không thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-kho-qua-roi/1716644/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.