Edit | 4702i.
“La đạo sĩ, ngươi có biết Hạng Mao ở đâu không?”
La đạo sĩ vốn tên thật là Lữ Thăng – hoàn toàn không phải Mã đạo sĩ hay La đạo sĩ – mặc dù không muốn trả lời vấn đề này, nhưng giờ lão và Tân Tú “cùng hội cùng thuyền”, không thể không cúi đầu mà nhẫn nhục phun ra hai chữ: “Không biết.”
Tuy Tân Tú biến tên đạo sĩ hay làm chuyện xấu này thành con la nhưng lại rất nhân đạo, nàng khiến lão tạm thời còn nói được tiếng người, một con la nói được tiếng người dù sao cũng hơn là một con la không nói được.
Nàng đi tới nơi nào cũng gặp bất đồng ngôn ngữ, khó lắm mới tìm được La đạo sĩ có thể trò chuyện với mình, đương nhiên không thể bỏ qua được, thế là nàng vừa cưỡi la đi đường vừa trò chuyện, để lão dạy mình tiếng địa phương, chẳng mấy đã nói chuyện bằng tiếng địa phương khá thành thạo.
Căn cứ theo nguyên tắc dùng người phải biết tận dụng triệt để, Tân Tú không chỉ coi lão là máy dạy tiếng địa phương mà còn định bắt lão làm bản đồ sống cho mình. Lão đã cao tuổi thế rồi, chưa biết chừng lại biết Hạng Mao ở đâu.
Nghe lão nói không biết rất dứt khoát, Tân Tú giật mớ xích về sau mà không hề nghĩ ngợi, nàng tỏ ra chắc mẩm: “Ngươi không thành thật, rõ ràng biết rất kỹ mà lại nói không biết.”
La đạo sĩ giật mình, nhất thời im lặng, phải một lát sau mới đứng vững để hỏi lại: “Sao ngươi biết ta đang nói dối?”
Tân Tú: “Lừa ngươi đấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-kho-qua-roi/1716636/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.