Ngày xưa mỗi khi đọc mấy quyển tiểu thuyết tu tiên Tân Tú đã luôn thắc mắc một chuyện, tại sao trong những cuốn truyện tu tiên ấy chỉ có người Trung Quốc mà lại không có người nước ngoài? Dù là bạn bè quốc tế không hiểu cách tu tiên của Trung Quốc, nhưng về mặt khách quan thì họ luôn tồn tại, nên lẽ ra họ phải xuất hiện mới đúng.
Giờ khắc này, nàng cảm thấy có lẽ mình sắp nhìn thấy người bạn quốc tế ở thế giới tu tiên rồi đây.
Trong Vân Trung Đình quả nhiên có một người nam tử phong trần mệt mỏi đang nghỉ ngơi, từ vẻ bề ngoài, trông người ấy không hề giống người tu tiên mà giống kẻ lữ khách mới lết mấy vòng từ sa mạc về, hoặc là người chơi hệ mạo hiểm – một phượt thủ mới lênh đênh trên biển mấy tháng trời.
Người ấy ngồi đó, xung quanh là mấy sư huynh sư tỷ vây quanh nghe hắn kể chuyện, Tân Tú kéo lão tam theo chân các sư huynh, đúng lúc nghe vị Đào Tuấn sư huynh này nói: “… Lúc ấy bị cuốn vào dòng nước xoáy, ta còn tưởng mình chết chắc rồi, ai ngờ tìm được đường sống trong chỗ chết, ta tới một thế giới kỳ dị nơi phong cảnh khác hẳn chỗ chúng ta, tốn mấy chục năm ở bên đấy ta mới tìm được cách trở về…”
“Đào Tuấn sư huynh, trừ con yêu quỷ vừa rồi, huynh không mang thứ gì khác về ạ?”
Đào Tuấn sư huynh tỏ ra hối hận, hắn vỗ đùi đen đét: “Đương nhiên là có, nhưng lúc đi qua vùng biển quái dị nọ đã mất hết rồi, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-kho-qua-roi/1716627/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.