Tân Tú là người thích sự náo nhiệt, dù cho ở nơi đâu cũng luôn thật nhiều người vây quanh Tân Tú, trước kia nàng có rất nhiều bạn bè, họ hội họp khá thường xuyên mà khi đã hội họp ăn uống sao có thể thiếu lẩu và món nướng được. Lẩu và đồ nướng giống nhau ở chỗ chúng đều tỏa ra bầu không khí sôi nổi ồn ã, Tân Tú luôn cảm thấy, cái bầu không khí trần tục này mới mang lại hương vị của chốn nhân gian.
Từ bạn bạn thuở nhỏ, bạn cùng lớp, bạn cùng phòng đến đồng nghiệp đều bị nàng tiêm nhiễm sở thích ăn lẩu và nướng, dù là người bạn gàn dở nhất hay cô bạn cùng phòng lười nhác cũng bằng lòng theo nàng đi vui chơi giải trí. Bây giờ tuy tha hương nơi dị giới, món lẩu và đồ nướng vị khác xưa, bạn bè bên cạnh cũng không giống khi trước, nhưng tâm trạng giờ này cũng giống như ngày ấy.
Tóm lại, miễn là bên mình luôn có người bầu bạn, thì những cảm xúc u uất của nỗi buồn ly biệt cũng có thể bay biến theo mùi hương của một xiên thịt hoặc một nồi lẩu thôi.
“Đại tỷ, cái tương ớt tỷ hay làm ấy, sao ta làm không ra vị như thế nhỉ?”
“Đại tỷ tới đây mau lên, hạt tiêu ớt cay đã sẵn sàng, tỏi cũng đã bóc vỏ xong ~”
Tân Tú thấy lão tứ đứng cạnh ửng đỏ đôi mắt, có lẽ do được gặp lại nhiều người quen nên hắn đã chực trào nước mắt, nhưng nếu mà khóc òa lên thật thì chắc lão tứ sẽ lại cự nự mất, nên nàng bèn đập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-kho-qua-roi/1716622/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.