“Em từ nơi nào nhìn ra anh muốn chia tay? Lâu Đồng Đồng, ước chừng em có tìm cũng không thấy được nam nhân nào tốt như anh đâu. Cho anh an phận một chút, chớ suy nghĩ lung tung, chỉ cần nghĩ cách làm thế nào yêu anh nhiều một chút vậy là đủ rồi. Anh thích em như thế, làm sao có thể muốn chia tay cùng em.” 
Có lẽ Lâu Đồng Đồng bị cảm mạo nên người có chút động kinh, nàng ngơ ngác nhấm nuốt từng câu từng chữ của hắn, khuôn mặt kia vừa hé ra nét khẩn trương, được thay thế bằng nụ cười khúc khích. 
Hết thảy nữ nhân chìm đắm trong yêu đương đều tương đối đần độn, cũng dễ dàng trở nên lo được lo mất. Lâu Đồng Đồng chưa từng trải qua những năm tháng động tâm, ở tuổi hai mươi mốt mới thông suốt tình cảm. Nàng không biết khống chế tình cảm thế nào, chỉ là đi theo bước chân của hắn đi, cho nên lo lắng cho mình có hay không sẽ làm hắn cảm thấy phiền chán. Câu trả lời của hắn, giống như cho nàng một lời hứa hẹn. 
Lâu Đồng Đồng di chuyển cái mông, ngồi vào bên cạnh hắn, lấy lòng kéo ống tay áo của hắn, nói: “Vâng, sư phụ, anh rất tốt rất tốt.” 
Văn Hàn bắt được cái tay đang kéo kéo, dùng sức một chút đem nàng ngã vào lồng ngực hắn. 
“Bây giờ em năm ba, anh cũng sắp tốt nghiệp, em xem chúng ta tính cách rất hòa hợp, qua một hai năm nữa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mình có thể suy nghĩ chuyện kết hôn. Anh tương đối may mắn, từ nhỏ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-dung-lai/646413/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.