“Có vẻ không còn cách nào khác.” 
“…” 
“Ta cũng bó tay thôi.” 
“…” 
Là Bạch Thử sao? Nàng đang nói gì vậy? 
“Độc này quá mạnh, thậm chí tốc độ thối rữa cũng nhanh hơn gấp mấy lần. 
“….” 
Gì thối rữa gì? Mà Bạch Thử đang nói chuyện với ai vậy? 
“Pháp lực của cô cô lúc đấu với Rết tinh đã bị tiêu hao không ít.” 
“…….” 
Dám nói xấu ta sao? Bản tiên vẫn còn sung sức lắm biết không? 
“Người đã mê man suốt một ngày rồi.” A? Là đồ nhi sao? Giọng nói của nàng vẫn luôn êm tai như vậy. “Không còn cách nào cứu sao?” 
“Có thì có… Chỉ là Rết tinh có chịu giao ra không thôi.” 
“Để ta đi.” 
“Di! Ê ê! Ta khó khăn lắm mới cứu được hai người các ngươi đó! Đâu phải để cho ngươi đi chịu chết nha!?” 
“Chẳng lẽ cứ nhìn sư phụ ta phải chết sao?” 
“…” 
Phi phi phi phi! Các người nói ai chết? Bản tiên vẫn còn sống sờ sờ đây! 
Thật kì quái, cơ thể nặng như đeo trì vậy, rõ ràng ý thức rất rõ ràng, nhưng làm thế nào cũng không động đậy được… 
Tiếng đóng cửa vọng lại từ chốn xa xôi, ý thức cũng dần mơ hồ. Ta mơ màng nghĩ, không được! Đồ nhi không thể lại đi tìm Rết tinh… 
*** 
Ngày đó là ngày đầu tiên đồ nhi theo ta trở về Thanh Sơn, ta dắt nàng bước vào từ cổng lớn, ba ngàn bậc thang kéo dài tới đại điện, hai ngàn đệ tử Thanh Thanh xếp hàng thẳng tắp đón chào chúng ta, khiến cho đồ nhi choáng ngợp mà run lên. 
Thanh Thanh phái trước nay tuyển chọn đồ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-do-nhi-la-nam-nhan/259103/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.