Edit: Hy
Beta: Mon
Khi bạch tuộc nhỏ đang ngủ say, Chu Vẫn đem tất cả những bức họa lúc trước của Vũ Văn Hoằng lấy ra, sau đó xếp lại cạnh nhau.
Trí nhớ của Chu Vẫn đủ cho y đem diện mạo của sư tôn khắc sâu vào trong tiềm thức, thậm chí những chi tiết nhỏ ngay cả Vũ Văn Hoằng không phát hiện ra, y cũng có thể nhớ rõ ràng.
Đối với việc nuôi dưỡng một đứa trẻ con, Vũ Văn Hoằng chỉ là một người mới.
Chu Vẫn hai tuổi so với sư tôn của y, giống như một miếng bánh nếp nhỏ vậy. Khi bánh nếp không cẩn thận vấp chân, "bộp" một tiếng ngã xuống đất, Vũ Văn Hoằng sẽ đem ánh mắt ở chỗ việc mình đang làm nhìn tới, xem y có bị trầy xước hay không.
Lúc này, Tiểu Chu Vẫn sẽ xiêu xiêu vẹo vẹo tự đứng lên, phủi phủi bụi bặm trên y phục của mình, tiếp tục tự chơi đùa. Nhưng đôi khi, y sẽ ngồi im trên mặt đất, nãi thanh nãi khí mà nói: "Tiểu Vẫn muốn sư phụ ôm!"
Vũ Văn Hoằng nếu giả vờ không nghe thấy, một lát sau y sẽ tự mình đứng lên, nhìn trái nhìn phải vài lần, sau đó xem như chưa xảy ra chuyện gì, đôi chân nhỏ tiếp tục chạy đi bắt bướm trong viện.
Nhưng có đôi khi Vũ Văn Hoằng sẽ túm gáy y xách lên, hơi ghét bỏ làm một phép phủi bụi sau đó ôm y vào trong lòng. Bánh nếp nhỏ lúc ấy sẽ vô cùng vui vẻ, hạnh phúc tựa vào cánh tay sư phụ, nhìn người xử lý nội vụ tông môn.
Khi Vũ Văn Hoằng một lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-cua-ta-bien-thanh-bach-tuoc-roi/455520/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.