Vườn tử đằng ở Thanh Sơn vẫn nở, trong ngôi nhà trúc là thân ảnh của một nam nhân đang ngồi gãy khúc nhân sinh của mình, cảnh còn đó mà người xưa đã không còn, hắn biết bản thân mình lại quá hoài niệm chuyện xưa! Nên ngay khi rời khỏi phong ấn chết của thượng cổ thần quân Vong U, hắn đã chạy đến nơi này.
"Ngươi đang oán cả thiên hạ đó sao? Đông Thương điện hạ!"
Thượng thần Thiết Y cùng mạnh bà đã đến tự bao giờ, vì không muốn làm phiền ai kia, nên đã không lên tiếng, nhưng cuối cùng không nhịn nổi thượng thần Thiết Y cũng phải mở lời.
Một cái liếc mắt cũng không có, tiếng đàn vẫn tiếp tục gãy.
"Khụ! Ta nói này Đông Thương điện hạ"
Vẫn không ai trả lời, mạnh bà đứng bên cạnh chỉ nhẹ nắm lấy tay áo người thương mà cũng không biết phải nói gì trong tình cảnh này.
"Ngươi định ở đây cả đời sao? Ngươi yêu nàng như thế! Sao không đi đưa nàng ấy về"
Tiếng đàn đã dừng, ánh mắt Đông Thương giờ đã nhìn hai thân ảnh đang đứng.
"Ta đã làm nhưng khi thấy ánh mắt của nàng ấy, ta đã hiểu, nàng thật yêu tên ma vương đó"
Dừng lại, giọng Đông Thương vẫn lạnh lùng trước Thiết Y.
"Ngươi rảnh quá thì về thiên giới đi, đừng đến đây làm phiền ta"
Ai kia dường như không nghe thấy, còn cố tình kéo mạnh bà ngồi xuống đối diện hắn.
"Ta thật không ngờ, Đông Thương điện hạ ngươi lại chịu buông tay dễ dàng như vậy"
"Chứ sao? Ngươi muốn ta ép nàng ấy đến hận ta, mới chịu buông tay ư?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-con-yeu-nguoi/647464/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.