Đứng giữa đất trời, mênh mong rộng lớn, nữ nhân một thân áo choàng phủ kín từ đầu đến chân, khuôn mặt cũng được che lấy bằng một mạng che màu đỏ rực, nàng đã lưỡng lự rất nhiều nhưng rồi cũng bỏ công việc mà mấy ngàn năm nay nàng vẫn hay làm để chạy đến chốn nhân gian này, là vì cái gì? Thì nàng chưa rõ, là vì ai? Thì càng lại quá xa vời, nàng chỉ biết nàng nhớ hắn, nàng thương hắn, nàng chờ đợi hắn suốt mấy ngàn năm, chỉ mong được gặp hắn và đều mong muốn đó đã trở thành sự thật khi hắn xuống địa phủ tìm nàng, dù là với một bộ mặt không quen biết nhưng cũng đủ làm cỏi lòng héo úa mấy ngày năm của nàng một lần nữa lại nở hoa, nàng tuy thất vọng nhưng hy vọng lại càng nhiều hơn, vì không đủ tiên lực để đến thiên giới nhưng nhân gian này biết đâu, nàng sẽ tìm được hắn lần nữa.
"Ha...ha xem mỹ nhân nàng chạy đi đâu?"
Tiếng cười làm nàng quay đầu nhìn lại, ở đâu một nữ tử đầu tóc rối bời, quần áo nhếch nhát, hình như trên người còn bị thương, đang cố chạy trốn khỏi mấy nam nhân nhìn như kẻ cướp, hung hãn đến dị hợm kia.
Thấy nữ tử kia đã hết đường thoát, đang tự kề kiếm vào cổ mình, thấy chết lẽ nào nàng không cứu, nên bún nhẹ tay một cái, ở đâu những đóa bỉ ngạn đỏ rực lau đến bọn nam nhân, rồi những tiếng la đau đớn, đến khi nhìn lại bọn chúng đã nằm la liệt, bất tĩnh nhân sự.
Thấy đã ổn nàng cũng quay đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-con-yeu-nguoi/647444/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.