"Thúc thúc! Đợi ta với, sao người lại đi nhanh vậy?"
Mặc cho tiếng Bất Bất gọi phía sau nhưng nam nhân chẳng chút ý gì mà muốn dừng chân lại.
"Thúc thúc!"
Lớn giọng gọi to, mắt đã ứa lệ Bất Bất dặm chân tại chỗ không bước theo nữa, cuối cùng nam nhân cũng khựng lại xoay người nhìn nàng.
"Ngươi đừng theo ta nữa!"
"Tại sao? Ta thích đi theo người"
"Thật phiền!"
Tỏ vẻ bực dọc nam nhân xoay người định biến mất thì Bất Bất đã bật khóc òa thành tiếng.
"Đồ đáng ghét nhà thúc thúc, thúc nỡ bỏ mặc một nữ nhi yếu đuối như ta"
Nam nhân khựng lại, trán đã nổi đầy gân xanh, vì con tiểu yêu trước mặt hắn đúng là hết thuốc chữa.
"Này! Sau lại có dạng nữ nhân như ngươi chứ?"
Biết nam nhân đã nhượng bộ, lau nhanh khóe mắt nữ nhân chạy đến, khuôn mặt thật đầy vẻ tươi cười.
"Thúc thúc! Người giận Bất Bất rồi sao?"
Mới vừa cười đó giờ lại đưa khuôn mặt tiểu bạch thỏ đáng thương nhìn hắn, làm hắn có muốn giận cũng không thể nào giận được, hắn khẽ thở dài.
"Ở đâu thì về đấy đi, ta cứu ngươi ắt cũng do duyên số, giờ đừng theo ta nữa"
"Nhưng ta muốn đền ơn cứu mạng của người"
Hắn thẳng thừng.
"Không cần!"
"Nhưng ta cần"
Vỗ vỗ trán trước cái vẻ ngang bướng đó, hắn thật không ngờ chỉ một lần tình cờ cứu mạng, mà con tiểu yêu này cứ bán lấy hắn không buông, nhưng lạ hơn là hắn không thể bỏ mặc nàng dù cứ bán theo đến phiền phức, nhưng khi nàng khóc hắn lại có chút thương tâm, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-con-yeu-nguoi/647442/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.