Hoàng cung Hán quốc.
Từ trên cao nhìn xuống nữ nhân đang ngồi thưởng hoa trong thượng uyển kia, hắn không biết cảm xúc của mình đối với nàng thế nào, nói ghét cũng không ghét, nói thương càng không thương, mà nữ nhân này là người sau khi lịch kiếp trở về sẽ trở thành thê tử của hắn, nhưng mấy ngàn năm lại đây hắn có luôn cảm thấy bản thân mình đã mất đi thứ gì đó rất quan trọng, người nữ nhân hắn muốn không phải là nàng.
"Công chúa! Người thật muốn xuất cung sao?"(tiếng một cung nữ đang cung kính rót trà)
Nhẻn miệng cười công chúa Hán quốc thản nhiên.
"Ừ! Ta muốn xuất cung xem cuộc sống ở ngoài thế nào, ở đây hoài rất buồn chán"
"Nhưng...nhưng sẽ rất nguy hiểm thưa công chúa"(lo lắng)
Đưa ánh mắt đầy vẻ tự tin nhìn người đối diện nàng khẳng định.
"Không sợ! Có A Khái đi cùng rồi! Hắn sẽ bảo vệ sự an toàn cho chúng ta"
(Muốn xuất cung sao?) hắn nghĩ.
Quay đầu đi hắn chẳng quan tâm rồi biến mất không chút tâm hơi như lúc hiện diện.
===================
Nhị sư huynh muốn ta theo huynh ấy về Thiên Trì nhưng ta đã không đồng ý, có lẽ huynh ấy muốn sống gần ta hơn nhưng ta lại muốn sống cùng Bất Bất và Ngọc Huyết hơn.
"Vậy muội cứ ở lại, ta về Thiên Trì có việc, rồi sẽ quay lại tìm muội sau"
Ôm ta vào người, nhị sư huynh thỏ thẻ như một vị tướng công sắp đi xa một thời gian từ biệt nương tử nhỏ của mình,tuy có chút xấu hổ nhưng vì huynh ấy hay hành động như thế, riết rồi ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-con-yeu-nguoi/647435/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.