"Hồ ly nhỏ lại đây nào" 
Ngoắt ngoắt tay nhẻn miệng cười đầy ôn nhu hắn hướng ta gọi, ta vẫn bất động tại chỗ không quan tâm tới hắn, bước đến hắn bế ta lên, tay không rãnh rỗi mà kéo kéo tai ta, làm ta phát đau kêu khéc khéc vài tiếng hắn nhếch môi tỏ vẻ hài lòng. 
"Đây là tội không ngoan" 
"Ngươi có linh tính như thế hay theo ta về nhà nhé!" 
Ta ngọ nguậy muốn vùng vẫy khỏi tay hắn, hôm nay vì ham vui ta đã chạy ra ngoài mà không xin Lãnh Hàn, có lẽ giờ hắn đang lo lắng tìm ta cũng nên, chợt tai ta lại chuyền đến cơn đau, tên nam nhân này lại dùng tay kéo kéo. 
"Không ngoan tý nào" 
"Buông nàng ra" 
Nghe thấy giọng quen thuộc ta bất chấp vùng vẫy, khéc..khéc kêu vài tiếng rồi nhào ngay vào lòng hắn cọ cọ. 
"Ngoan..nào!(hắn dịu dàng vuốt lấy tai ta) 
"Là..ngươi sao?"(tên nam nhân kinh ngạc) 
Lãnh Hàn đưa mắt nhìn hắn mặt lạnh tanh. 
"Ngươi là đang ức hiếp nương tử ta"(người đang đánh dấu chủ quyền nhé^^) 
Mâu quang tên nam nhân chuyển động rồi nhìn chằm chằm lấy ta, có vẻ gì đó hơi kích động, mắt hắn sáng lên lộ ra vẻ vui mừng. 
"Cuối cùng cũng tìm được nàng" 
"Mới chớp mắt mà đã 50 năm rồi nhỉ, lần cuối cùng ta nhìn thấy nàng là ở hoàng cung, sau khi về lại thân xác ta luôn tìm kiếm nàng Tương Nhi" 
Lãnh Hàn có vẻ không vui khi tên kia nhìn chằm chằm vào ta, hắn lạnh lùng xoay người định bế ta đi thì bị tên kia chặn lại, hắn giang một tay hướng về bọn ta. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-con-yeu-nguoi/647415/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.