"Sư phụ người rời Thiên Trì thật sao?" 
"Ừ..ta đi rồi hãy cùng sư huynh con bảo vệ tốt Thiên Trì.." 
Nhị sư huynh đưa mắt sang nhìn ta, trong đôi mắt ấy chứa một thứ gọi là bi thương không thể nói nên lời. 
"Xin sư phụ hãy chăm sóc tốt cho Tương Nhi.." 
Dứt câu huynh ấy đã xoay đi, ta vội gọi to: 
"Nhị sư huynh.." 
Huynh ấy khựng lại nhưng không quay đầu lại nhìn ta, giọng ta nghèn nghẹn: 
"Huynh...hãy bảo trọng.." 
Huynh ấy không nói gì cũng không quay lại nhìn ta một cái mà tiến thẳng bước, các sư đệ muội khác thấy vậy cũng cung kính cuối chào từ biệt. 
"Sư thúc( sư thúc tổ) xin hãy bảo trọng..!(họ đồng thanh) 
Họ liếc nhìn ta một cái cũng cúi đầu rồi cùng theo nhị sư huynh đưa Ngọc Thuần quay về núi.. 
Mắt ta đã nhòa vì lệ chợt một đôi bàn tay vững chắc ôm ta vào lòng an ủi: 
"Đừng khóc...Thiên Mạch nó làm vậy là có lý do của nó, nó không ghét nàng đâu.." 
Ta vòng tay ôm lại người, cười trong nước mắt: 
"Tương Nhi! Biết mà.." 
Trận đánh đã kết thúc lũ yêu yếu thì bị chết sạch, yêu vương thì trọng thương đã chạy thoát ta nghĩ với vết thương ấy chắc hắn có hơn vài trăm năm để hồi phục mà làm hại nhân gian à, tuy sư phụ cũng bị thương nhưng không nghiêm trọng lắm, người bảo dưỡng một thời gian sẽ khỏe thôi, thắm thoát cũng 1 tháng trôi qua người đưa ta đến thôn Thanh Bình, đúng là như cái tên của nó nơi đây thật yên bình làm sao người dân lại thật thà chất phát, trưởng thôn khi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-con-yeu-nguoi/647403/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.