Trong viện,từng tia nắng lấp ló e thẹn sau những áng mây trôi dạt trên mảnh trời.Ông mặt trời còn đang ngái ngủ từ từ vươn dậy,chiếu những tia nắng sớm ấm áp làm hòa tan tất cả mọi người.
Trong căn phòng hoa lệ,ánh nắng từ từ sà vào,ngả vào chiếc giường ấm áp.Một cái chân ngắn ngủn bước xuống giường,từ từ ngáp một cái thật sâu,sau đó phấn chấn lại tinh thần.Bước cái chân mũm mĩm, từ từ chạy đến chỗ rửa mặt.Một cô gái trẻ đứng ra,nhẹ giọng nói,có chút nghiêm khắc và trách cứ nói:
-Tiểu thư,từ từ,từ từ thôi-Cô gái có khuôn mặt trái xoan thanh tú,khuôn mặt không tính là quá đẹp,nhưng cũng có thể nói là hài hòa.Nổi bật chính là đôi mắt của cô gái ấy,rất sắc bén,đây không phải là đôi mắt của một cô gái bình thường có được.
-Tú nhi,ta biết rồi-Một âm thanh lười biếng từ phòng trong truyền ra,Ly Âm cất bước ra ngoài,trên mặt đã không còn sót lại vẻ ngái ngủ vừa rồi mà rất tỉnh táo,nở nụ cười thuần khiết nhìn cô gái trước mặt.Cô gái gọi là Tú nhi thấy vậy thì lòng mềm nhũn ra,tình mẫu tử trong lòng trỗi dậy,liền mềm giọng hơn:
-Là nô tỳ quá phận rồi-Sau khi nói xong, Tú nhi liền đứng dậy lấy một cái váy tinh xảo màu tím nhẹ từ trên giường xuống,nhẹ nhàng mặc vào cho Ly Âm.Ly Âm nhíu mày,y phục ở đây cũng không quá câu nệ,không rườm rà như thời đại trước,nhưng cách bài trí lại y hêt cổ xưa,cũng không có máy tính hay laptop,đâu rốt cục là thời đại nào chứ,uổng cho nàng còn cho mình là rất giỏi,bây giờ đến cả 1 cái niên đại lịch sử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-bao-bao-la-cua-nguoi/59785/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.