🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thằng nhóc kia kêu quá mức thảm thiết, lần đầu tiên Nhạc Tử Mặc gặp chuyện như vậy, có chút không biết phải làm sao, mà người ở nơi này ai nấy đều hung thần ác sát, trên mặt mỗi người đều hiện rõ vẻ không dễ chọc, nhìn thôi cũng khiến người ta phải sợ hãi. Hắn mấp máy môi mấy lần, muối nói gì đó, đột nhiên lại bị thanh niên trẻ tuổi bên cạnh đập mạnh một cái.
“Cậu muốn chết đấy à!” – Giọng nói của hắn rất trầm, mang theo hung ác, oán hận.
Nhạc Tử Mặc bị đánh giật mình, lập tức ngộ ra mình đã làm chuyện ngu xuẩn gì, lúc này mới thôi không lên tiếng.
Mình cũng là tù nhân, tay trói gà không chặt, có tư cách và năng lực gì mà đi can những đồ tể này khiến họ khoan hồng tha thứ, nếu không phải có người kia nhắc nhở, phỏng chừng với cái lòng thương hại nhất thời này của hắn e là cũng phải bị liên lụy, người kế tiếp bị mang ra hành quyết chính là mình.
Càng nghĩ lại càng cảm thấy sợ hãi, trong lúc thằng nhóc kia còn đang thét chói tai, một cái lồng sắt khác bị mở ra, một người đàn ông trung niên bị lôi ra, mà thằng nhóc đang gào thét thì bị nhét vào một cái lồng khác. Tiếng thét của thằng nhóc im bặt lại đổi thành tiếng của người đàn ông trung niên liều chết giãy dụa.
Thì ra thằng nhóc chỉ bị đổi chỗ nhốt, người thực sự bị giết là người đàn ông trung niên.
Người kia bị cưỡng chế kéo ra ngoài. Đúng lúc này, cả căn phòng cùng với lồng sắt giam giữ bọn họ bị lay động dữ dội, mặt đất rung mạnh giống như xảy ra động đất.
Đồng bọn của đám người này chạy vào, vẻ mặt ai nấy đều khẩn trương, khi nhìn thấy bọn họ đang lôi người ra thì không nhịn được mà hùng hổ quát: “Đã đến lúc nào rồi mà còn muốn ăn, tiểu đội Thôn Lang mau tập hợp, dị tộc lại tấn công, tất cả thành viên đều phải tham chiến!”
Mấy người kia bất mãn nhổ nước miếng, cực kỳ không cam lòng.
“Đại ca, thế này thì bao giờ mới về được chứ, lần nào cũng như vậy.” – Người kia khịt mũi, lộ rõ vẻ thèm thuồng, mở miệng ý kiến: “Anh thấy đó, mỗi lần đi tham chiến mấy thứ mang về chẳng qua cũng chỉ ăn được hai ngày, có mỗi một chút thức ăn hữu cơ với gạo chẳng có hương vị gì, lại còn khiến mấy người anh em phải hi sinh không công. Tôi không tin lần này chúng ta núp trong căn cứ thì bọn người kia có thể làm gì được chúng ta!” – Đề nghị này của gã có người phải đối, cũng có người đồng ý.
Dù sao trùng tộc tấn công nhiều lần như vậy cũng đâu có phá được căn cứ, mấy cái chuyện vội vã chạy đến nạp mạng này bọn họ còn lâu mới đi!
Mặt đất lại trấn động lần nữa, tình hình mỗi lúc càng tồi tệ hơn, cả đám đã tách thành hai nhóm, trong đó có mười người đi theo thủ lĩnh tham chiến, bảy người còn lại thì bày ra vẻ mặt khinh thường kéo lấy người đàn ông trung niên mặt như tro tàn đi đến sát vách, chỉ nghe thấy một tiếng thét thảm, sau đó bất cứ thanh âm gì cũng không còn nghe thấy nữa.
Nhạc Tử Mặc núp ở bên trong lồng run lẩy bẩy.
Lòng bàn tay bàn chân hắn bắt đầu đổ mồi hôi, nỗi sợ hãi xâm nhập vào từng giây thần kinh cảm giác của hắn, dạ giày hắn bắt đầu co giật, từng cơn đau thắt lại khiến hắn thanh tỉnh hơn một chút.
Đây thực sự không phải là mơ, tất thảy đều là sự thật.
Xảy ra rõ ràng trước mắt hắn.
Máu me, tàn bạo, không có chút nhân tính nào như vậy.
Một màn tàn nhẫn dã man, hoàn toàn phơi bày ra trước mặt Nhạc Tử Mặc, khiến hắn ở tại thế giới này cảm nhận được sự mê man cùng khủng hoảng mà trước nay chưa từng có.
Hắn phải làm như thế nào để có thể tiếp tục sống sót đây?
Cũng không lâu lắm, mùi thịt từ cách vách ngào ngạt truyền tới, Nhạc Tử Mặc không biết mình bị nhốt bao lâu, từ khi tới đây vẫn chưa ăn uống gì, bụng đã rỗng tuếch từ lâu, ngửi thấy mùi thơm, không kiềm lòng được mà ngẩng đầu. Hắn hít hà, mùi thịt càng thêm nồng đậm, cảm giác đói bụng trong dạ dày ngày càng mãnh liệt, thấy những người khác trong lồng không hề có phản ứng thèm ăn, Nhạc Tử Mặc cũng không làm chim đầu đàn, hắn phải xem phản ứng của những người khác trước cái đã.
Vẻ mặt của người thanh niên cùng lồng hờ hững, còn có mấy phần bi thương khiến Nhạc Tử Mặc khẽ giật mình, trong lòng hắn run rẩy, chẳng lẽ đó chính là thịt của người đàn ông trung niên kia sao?
Suy nghĩ một chút, tỉ mỉ nghĩ lại lại càng thấy khủng hoảng, lông tóc toàn thân Nhạc Tử Mặc đều dựng đứng, thế nhưng ngay vào lúc này lại có người nhỏ giọng lẩm bẩm, cảm thán nói: “Oa, thơm quá!”
Nhạc Tử Mặc: “…”
Ngay cả một người mới bị bắt giam như hắn còn biết mùi thịt này mang ý nghĩa gì, huống chi là thằng nhóc mới vừa rồi còn muốn chết muốn sống kia.
Trong nhất thời, tâm tình Nhạc Tử Mặc vô cùng phức tạp.
Thanh niên trẻ tuổi cùng lồng hung hăng trừng thằng nhóc kia một cái, thằng nhóc khinh thường hừ hừ: “Tôi ngửi thì đã làm sao, cũng đâu có ăn đâu?”
Câu nói ấy lập tức khiến người đàn ông trung niên bị giam cùng lồng với nó bất mãn, người kia dùng chân trực tiếp đạp, dùng nắm đấm đấm, dùng đầu đụng, thằng nhóc bị đánh kêu thảm thiết, trong phòng không có ai lên tiếng, chỉ có tiếng kêu khóc cùng chửi mắng của nó.
“Các người là một đám người lớn dối trá, lại còn giả bộ làm ra vẻ có lương tri, giả bộ cho ai nhìn hả, vừa rồi lúc tôi bị kéo đi, sao không thấy các người ra tay cứu giúp?”
Thằng nhóc núp vào trong góc, hai mắt xoay tròn láo liên, trong đôi mắt ấy tràn ngập lệ khí, giống như một con quái thú nhỏ chỉ muốn lao lên cắn xé người, the thé cất giọng oán hận.
“Mày câm miệng được rồi đấy!” – Người thanh niên bên cạnh Nhạc Tử Mặc gầm thét.
“Tôi cứ không đấy! Tôi cứ nói đấy, cũng chẳng bao lâu nữa là tôi sẽ chết, tôi đã khép nép cầu xin như vậy rồi, vì sao các người còn không chịu cứu tôi? Hiện tại một người đã chết, chết thì cũng chết rồi, nấu lên ăn thôi, giờ ngay cả ngửi một chút tôi cũng không được ngửi à?”
“Đám người lớn dối trá các người có dám nói là các người không muốn ăn không? Hai ngày không ăn không uống, tôi không tin các người không đói bụng, đem thịt đặt ở trước mặt các người, các người không muốn ăn chắc…” – Lời nói của nó hết sức ngông cuồng tùy tiện, mặt mày hớn hở, hoàn toàn không giống như một đứa trẻ ngây thơ bình thường, bản chất hung ác trời sinh bên trong nó khiến người ta phải phát run.
“Câm miệng!” – Thanh niên kia lại gầm lên lần nữa, thấy vẻ mặt thằng nhóc chẳng chút để ý, khuôn mặt âm u lại càng trầm xuống, hắn lạnh giọng nghiến răng cảnh báo: “Mày cứ cầu nguyện để lần sau không phải cùng chung lồng với tao đi, nếu không, tao nhất định sẽ vặn gãy cổ mày!”
Thằng nhóc rụt rụt người lại, trong mắt mang theo cừu hận cùng oán khí khó hiểu.
“Có biết những nhân loại chuyên ăn thịt đồng loại kia là tiến hóa từ cái gì mà thành không?” – Bất thình lình nghe được có người tự mình lẩm bẩm, hai mắt Nhạc Tử Mặc dò xét nhìn qua phía bạn cùng lồng của mình. Nhìn kỹ lại mới phát hiện mặt mũi của người bạn cùng lồng này cũng không tệ, thuộc vào loại hình đẹp trai lạnh lùng, chỉ có điều âm khí ở hai đầu lông mày quá nặng, cảm giác có vài phần u ám hậm hực, con ngươi màu xám trắng, tròng trắng mắt rất nhiều, cằm nhọn hất lên, mũi cao thẳng, nếu da trắng lên vài tông nữa thì y hệt như nhân vật từ trong manga bước ra, hiện tại nhìn kỹ lại, càng nhìn lại càng cảm thấy kinh dị.
Không giống như người bình thường.
Nhạc Tử Mặc len lén nuốt nước miếng.
“A?”
“Chính là từ những kẻ cặn bã như vậy mà lớn lên, từ nhỏ đã hại người ích ta, vì tư lợi, lớn lên lại không có chút giác ngộ nào của nhân loại, mà ngược lại còn đi gây tội ác khắp nơi, giết hại đồng loại, đã không thấy hổ thẹn lại còn cho đó là vinh quang.”
“Sinh ra đã là loại quái vật này, bị diệt vong cũng đáng đời!”
Đầu óc Nhạc Tử Mặc vẫn chưa kịp nhảy số, giống như bị rỉ sét, hắn nghe ra được ý nghĩa trong lời người thanh niên này, loại người giống như thằng nhóc kia, ở bên ngoài có rất nhiều, mà càng nhỏ tuổi thì lại càng độc ác tàn nhẫn, xấu xa tồi tệ.
Mùi thịt dần dần tán đi, các loại mùi vị khiến người khó chịu trong phòng lại xộc lên. Trước đó vẫn cứ luôn chịu khủng hoảng, toàn thân căng thẳng đề phòng vì lâm vào hoàn cảnh đáng sợ nên không chú ý đến, bây giờ bình tĩnh lại, Nhạc Tử Mặc nhìn thấy đủ thứ nào là phân nào là nước tiểu dưới người mình, cả người đều cảm thấy không ổn.
Không bị ăn thịt, có bị nhốt ở nơi nào cũng không sao cả, hắn tự an ủi mình như vậy.
Mặt đất vẫn không ngừng chấn động, Nhạc Tử Mặc bị nhốt ở trong lồng, trong phòng có đèn, không có cách nào đoán được thời gian, ở nơi này ngoại trừ cái lồng, vài người còn sống và một đống thứ hỗn độn ra thì chẳng còn cái gì khác.
Mệt mỏi đến độ muốn nghiêng đầu mà ngủ một giấc, nhưng mà dù có làm thế nào cũng ngủ không được, trong lòng hoảng hốt muốn chết, cũng không biết đã phải chịu đói bao lâu, dạ dày đã nóng rát như muốn phát ra lửa, không còn sức lực, Nhạc Tử Mặc dứt khoát ngồi phịch xuống góc lồng.
Đột nhiên, một tiếng nổ mạnh vang lên làm oanh động cả đất trời, âm thanh giống như sấm sét xuyên thẳng vào trong tai, ngay sau đó cả căn phòng rung lắc cực mạnh, trên nóc nhà xuất hiện một lỗ thủng lớn, mặt tường cũng phát ra thanh âm nứt vỡ, tựa như tận thế đến vậy, tiếng động như tiếng sóng biển gầm gừ đập vào màng nhĩ mỗi người. Nhạc Tử Mặc hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào, trong một khắc này thậm chí hắn còn nghĩ, chẳng lẽ hắn cứ thế mà chết đi sao?
Từng khối từng khối tường lớn đổ xuống, nóc nhà bị đục thủng vỡ tan như một trận đại hồng thủy ập đến, đèn trong căn phòng phát ra tiếng vang “tách tách” kỳ quái, “choang” một tiếng, cả căn cứ chìm vào bóng tối.
Tiếng thét chói tai, tiếng khóc, tiếng gầm rống giận dữ, những âm thanh sợ hãi liên tiếp vang lên, quả thực thời khắc này chính là thời khắc bi thảm nhất nhân gian. Điều duy nhất Nhạc Tử Mặc có thể làm chính là ôm lấy đầu mình, đem mình co lại thành một cục, co quắp vào một góc trong lồng. Va chạm mãnh liệt, từng khối đá rơi xuống rợp kín cả bầu trời, cả căn cứ ầm ầm sụp đổ, hết thảy mọi thứ lại khôi phục lại về yên tĩnh.
Thời điểm Nhạc Tử Mặc tỉnh lại, bốn phía đều tối đen như mực, không hề có một tia ánh sáng, hắn hít sâu vài hơi, cảm thấy rất khó khăn, rất nhiều bụi đất, nếu dùng sức hít sẽ hít phải. Hắn đưa tay chậm rãi sờ soạng, phát hiện sắt thép trên đỉnh chiếc lồng hơi vặn vẹo, bị cong không ít, mà tình trạng người trẻ tuổi cùng lồng lại chẳng hề tốt đẹp gì, hắn chạm đến vết thương bị chảy máu của người kia, bời vì bị hắn đụng vào, người kia đột nhiên giật mạnh, lúc này mới tỉnh lại.
“Cậu tỉnh lại từ bao giờ?” – Người kia cảnh giác hỏi, hít hít khí, sau đó hắn nghe được tiếng vải vóc bị xé rách, tiếng ma sát xột xoạt, tiếng xuýt xoa không ngừng.
“Vừa mới tỉnh không lâu.” – Nhạc Tử Mặc không động, cả người co ro, hắn cảm thấy không khí càng ngày càng ít.
Sau đó hắn hỏi: “Sẽ có người đến cứu chúng ta sao?”
“Người?” – Dường như người thanh niên kia rất mệt hỏi, ngữ khí trở nên sắc bén đến không ngờ, yếu đi mấy phần nhưng thái độ châm chọc vẫn như cũ, không hề thay đổi: “Căn cứ cuối cùng của nhân loại bị công phá, ai còn thèm để ý đi cứu mấy kẻ bị bắt làm lương thực như chúng ta. Thời điểm căn cứ còn đã không có người quan tâm đến sống chết của chúng ta, huống chi là khi đại nạn ập đến thế này…”
“A ôi, đau quá, đau quá.” – Trong bóng tối, cách đó không xa truyền đến tiếng kêu đau thảm thiết.
Nghe thanh âm thì hẳn là thằng nhóc tàn bạo kia.
Dần dần, người bị giam giữ trong mấy cái lồng đều tỉnh lại, ngoại trừ Nhạc Tử Mặc, hai người phụ nữ mang thai, những người khác đều bị thương một ít, theo như Nhạc Tử Mặc suy đoán, vết thương của thằng nhóc kia là nghiêm trọng nhất.
“Vậy phải làm sao đây?” – Nhạc Tử Mặc ấp úng nói thầm.
Chẳng lẽ hắn sẽ bị nhốt ở chỗ này đến chết sao? Hắn nghiêng mặt dán lên vách lồng, nhìn chằm chằm vào khoảng không tối như mực.
Sau đó hắn thấy được một tia sáng.
Một lượng lớn không khí mới mẻ tràn vào, vô số côn trùng tranh nhau chen lấn mà bò vào bên trong…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.