Tiền đề của “không chịutrách nhiệm” chính là sự bạo hành, làm trái pháp luật, nếu đúng như thế chẳngphải mình quá lỗ sao. 
Hà Tâm My nhận ra được rằng vấn đề đang trở nên vô cùng nghiêm trọng, liền trợnmắt nhìn, cuối cùng cũng khiến kẻ bắt cóc vươn vai, ngước ánh mắt lim dim nhìncô cười tít. Thế nhung, cô buồn ngủ rồi. 
“Ranh con, dậy.” 
Tay chống cằm nhìn, đâu đâu cũng thấy thịt là thịt. Tâm My miễn cưỡng chồm dậy,quẳng ánh mắt khinh ghét về phía kẻ đang ư ừ vừa hát vừa mặc quần: “Tôi ngủ đâyanh nhớ đóng cửa cho tôi”, rồi nằm vật xuống. 
“Dù sao cũng phải để tôicho cô ăn no...” 
Tâm My vừa nghe thấy hai chữ “ăn no”, vội lật chăn bật dậy, lao thẳng xuốnggiường: “Ăn cơm, tìm chỗ nào ăn cơm”. 
“Ăn xong phải về ngủ ngoan nhé”, Tống Thư Ngu giúp cô gỡ cua. 
Tâm My cụp mắt gục đầu, bộ dạng thiểu não lẩm bẩm: “Ngày Chủ nhật quý báu củatôi đã bị anh phá hỏng”. 
“Chủ nhật tuần sau, tôi đi với cô”, người đối diện thản nhiên như không. 
Hu hu hu... Đừng để con gặp lại tên khốn này nữa. 
“Chẳng phải thích ăn cua sao giờ còn lo lắng gì vậy?” Tống Thư Ngu thấy cô taycầm thìa vẻ như chán ăn. 
Cái tôi cần là một cái giường, đại ca à. 
“Há miệng.” 
… 
“Ối mẹ ơi, cái gì mà cay thế?”, cô nhảy dựng lên. 
“Lẩu Thái chua cay, tỉnh táo tinh thần”, Tống Thư Ngu vẻ mặt quan tâm, “Có caylắm không?”. 
Tống cá trê, sự tồn tại của anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-nham-lan-tai-hai/3168386/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.