Từ bệnh viện bước ra, TâmMy thuận tay giúp mẹ chỉnh vạt áo trước, mẹ cô ngửa mặt nhìn trời, đoạn nói:“Nổi gió rồi, nếu lạnh thêm thì làm sao con mặc áo cưới trong buổi lễ đây?”.
Khi nãy bác sĩ dặn không được làm việc quá nhiều, thế mà lúc này đây mẹ vẫn locô nóng lạnh, Tâm My ngập ngừng bặm môi: “Mẹ, chuyện hôn sự, hay để thêm...”.
Mẹ cô dựng ngược lên: “Mẹ còn chưa đến mức bán thân bất toại, vẫn như ngườibình thường. Đừng vì mẹ mà ảnh hưởng đến con, cần làm thế nào cứ làm”.
“Tống cá trê gọi điện nói chút nữa mới tới được, hay chúng ta quay lại ngồi đợimột lát?”
“Chúng ta từ từ đi bộ về, vừa đi vừa nói, đừng làm phiền Tiểu Tống”, mẹ ngừngmột lúc, rồi hỏi: “Hôm qua Tiểu Tống đưa Tiểu Tuyết về nhà hả?”.
“Chắc là vậy, con không hỏi”, lúc này Tâm My mới nhớ ra vụ đó.
“Sao con không hỏi?”, mẹ cô thở dài trách móc.
“Không quan tâm, cả tối chỉ nghĩ đến mẹ...”
“Nghĩ đến cái xấu của mẹ đúng không?”, thấy Tâm My cuống cuồng định phân bua,bà lại thở dài, “Cẩu thả bừa bãi hỏi làm sao mẹ yên tâm nổi. Mong lần này mẹkhông nhìn lầm người. Trước đây thấy thằng nhóc Tiểu Tống rất được, vừa có họcvấn vừa không cổ hủ, điềm đạm từ tốn, cũng chỉ có nó mới có thể giảm bớt thóichơi bời bay nhảy của con. Nhưng dù gì cũng hơn con khá nhiều tuổi, rất biếtnhìn đời, mẹ chẳng bao giờ nghĩ hai đứa ở được với nhau. Lúc nghe bố con bảo lànó, làm mẹ hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-nham-lan-tai-hai/3168332/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.