Lâm Lạc Ý ngồi xuống ghế sắc mặt có chút không vui, bà đưa mắt nhìn Thẩm Ngạo Bằng nói.
"Anh chắc chắn có thể làm được chứ! Hội đồng quản trị không dễ lừa đâu. Mười năm trước tờ giấy ủy quyền kia bọn họ vẫn luôn ngờ vực, em vốn cũng chẳng có năng lực quản lý gì. Nếu năm đó Cố Hàn Đình không ngồi vào ghế tổng giám đốc e là cái ghế chủ tịch của em đã không thể giữ rồi"
"Em đừng quá lo lắng, hãy tin anh. Anh đảm bảo sẽ đổi chủ số cổ phần đó cho em, em chỉ việc ngồi yên hưởng thụ thôi."
"Chỉ cần em lấy được số cổ phần kia, thì sau khi hôn lễ ngày mai kết thúc cũng là lúc Cố Đình Sâm không còn giá trị lợi dụng nữa. Mà người không còn giá trị lợi dụng thì không cần thiết phải giữ lại nữa"
"Em đúng là một người phụ nữ vừa thông minh lại xinh đẹp, Cố Đình Sâm đúng là không biết hưởng phước mà. Ngày mai chúng ta nhất định phải uống mừng chiến thắng đấy!"
"Đương nhiên rồi. Phải uống mừng chiến thắng của chúng ta chứ! Thôi em về đây, còn phải chuẩn bị mọi thứ cho ngày mai chứ!"
Lâm Lạc Ý hôn lên môi Thẩm Ngạo Bằng rồi nhanh chóng rời khỏi. Nụ cười trên môi của Thẩm Ngạo Bằng vẫn tươi tắn cho đến khi bóng Lâm Lạc Ý vừa khuất nụ cười của ông ta cũng nhanh chóng tắt lịm. Bước đến bàn làm việc lấy tập tài liệu ra xem ông nở nụ cười nham hiểm.
"Tôi đợi ngày này đã mười năm trôi qua rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-nham-lan-dinh-menh/3646194/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.