Cố Hàn Đình sau khi lấy lại tinh thần, anh trầm lắng ngồi xuống suy nghĩ tìm cách đối phó cũng như khiến Lâm Lạc Ý phải trả giá cho những gì bà ta đã làm. Nhưng nếu muốn hành động gì thì việc đầu tiên anh phải làm chính là đưa ba của anh rời khỏi bà ta, có như thế bà ta mới không điều khiển anh được.
Nói thì đơn giản là thế, nhưng vấn đề đưa được ba của anh ra khỏi Cố gia lại là vấn đề không hề đơn giản. Tại mắt bà ấy ở khắp mọi nơi, nếu không muốn đánh rắn động cỏ thì anh vẫn phải diễn tuồng mẹ con tình thâm như trước đây. Anh cần một người làm tay trong bên cạnh bà ta, nhưng ai mới là người thích hợp đây?
"Dì Phương, con gái của dì vẫn luôn ở trong tay bà ta sao? Trông cô ấy như thế nào?"
"Tôi cũng không biết. Từ lúc bà ấy mang con bé đi đến nay tôi chưa một lần được gặp lại con bé, đến mặt mũi còn bé bây giờ thế nào tôi cũng không biết."
"Vậy đặc điểm để nhận dạng thì sao? Dì còn nhớ không?"
"Có, con bé có một cái bớt màu đỏ như hình một cánh hoa phía sau cổ, chỉ cần nhìn thấy tôi có thể nhận dạng được."
"Được rồi, tôi sẽ cho người tìm con gái của dì. Tôi sẽ khiến bà ta phải trả giá cho những gì bà ta đã gây ra, kẻ có tội thì không thể mãi nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được đâu."
****************
Lâm Lạc Ý bước vào một khách sạn sang trọng, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-nham-lan-dinh-menh/3644070/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.