Bước vào phòng bệnh VIP của bệnh viện Cố gia, Cố Hàn Đình sắc mặt vẫn lạnh lùng đưa mắt nhìn Thẩm Lưu Ly đang nằm trên giường. Nhìn gương mặt cô ta không một ai vết thương nào khiến Cố Hàn Đình có chút không hài lòng, anh nhớ trên mặt Uyển Ân vẫn hằn dấu tay cô ta đã đánh cô ấy, cô gái kia làm việc có chút thiếu xót rồi.
Nhìn thấy Cố Hàn Đình bước vào, Thẩm Lưu Ly mừng rỡ ngồi bật dậy vô tình đụng trúng vết thương khiến cô ta nhăn mặt đến mếu máo. Cô gái kia chẳng những giẫm gãy xương bàn tay Thẩm Lưu Ly mà còn bế luôn cánh tay còn lấy của cô ta đến xưng vù. Cố Hàn Đình trong lòng lại thầm nghĩ.
"Tuy trên mặt thiếu một vết thương nhưng trên tay gấp đôi cũng coi như bù đắp được."
Thẩm Lưu Ly nhìn Cố Hàn Đình khóc nức nở như bị bắt nạt nói.
"Anh Hàn Đình, anh nhất định phải đòi lại công bằng cho em."
"Tôi đâu phải là chủ tọa phiên tòa đâu mà cô muốn tôi đòi công bằng cho cô. Nếu cô không làm gì thì sao người ta ra tay với cô được."
"Em không làm gì cô ta cả, là cô ta gây sự với em. Anh Hàn Đình anh nhất định phải điều tra xem cô ta là ai, bắt cô ta đến trước mặt em để em trút giận thì em mới vừa lòng"
"Xin lỗi tôi không phải là cảnh sát nên không có quyền bắt bớ ai cả. Tôi đến đây là theo lời của mẹ tôi, nếu cô đã không sao thì tôi phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-nham-lan-dinh-menh/3631133/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.