Chương trước
Chương sau
Trời gian trôi nhanh như một cơn gió, thấm thoát đã sáu năm rồi. Như Tuyết cảm thấy cuộc đời mình như một câu chuyện cổ tích, cứ tưởng đã bước vào địa ngục tăm tối mãi mãi thì ông trời lại ban cho cô ánh mặt trời tươi sáng, giúp cô vượt qua chốn địa ngục sâu thẳm kia. Chính là con gái cô - Ánh Dương, con bé là thiên thần ánh sáng đã yêu thương và lôi kéo cô khỏi bóng đêm lạnh lẽo của cơn ác mộng đáng sợ đó. Tuy cô không thể nào quên được điều khủng khiếp nhất đã xảy ra khi cô đang say đắm trong niềm vui đỗ đại học với tương lai rộng mở trước mắt, nhưng cô đã cố gắng chôn chặt nó tận nơi đáy lòng, và không bao giờ muốn nhớ đến nó nữa.

Sau sự việc khủng khiếp đó, Như Tuyết bị rối loạn tinh thần suốt nửa năm, cô trở nên sợ hãi và thu mình lại một góc, cô không biết gì, không quan tâm đến ai, chỉ cần có người đến gần là cô điên cuồng đánh đập và la hét, duy chỉ một mình mẹ cô là ngoại lệ. Đêm đêm cô đều gặp ác mộng, cô như đứa trẻ bị lạc vào một thế giới xa lạ, vì vậy luôn thấy nguy hiểm và sợ hãi khắp nơi. Rồi đến một ngày khi cô đang đau khổ với cuộc sống địa ngục thì dưới bụng truyền đến cơn đau nhẹ nhàng và mới lạ. Cô đặt tay lên bụng mình và cảm thấy sự chuyển động của một sức sống, cô cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ, đều đặn của sinh mệnh đó, bên tai như nghe thấy tiếng thiên thần nói " Mẹ ơi, đừng sợ. Con là con của mẹ đây, con sẽ bảo vệ mẹ." Cũng chính nhờ tiếng nói đó mà Như Tuyết bừng tỉnh, cô lấy hết can đảm để đối mặt với sự thật. Cô nghỉ học ở nhà đan lát giúp bố mẹ và chăm sóc tốt bản thân để chuẩn bị cho sinh mệnh nhỏ bé của cô chào đời.

Mỗi lần nhìn thấy đứa con gái bé nhỏ, dễ thương của mình là cô lại nhớ đến ngày bé chào đời. Đó là ngày 30 tháng 5 năm 2007 - ngày hôm đó trời mưa tầm tã, cô bị vỡ nước ối, mọi người vội vàng đưa cô đến trạm xá cách làng khoảng 2km. Sau gần 6 tiếng đồng hồ vật vã, con gái cô chào đời. Khi cô nhìn thấy thân hình đỏ hỏn được bọc trong tã lót, cô ôm con vào lòng khóc, bỗng chốc mọi đau đớn, cực khổ vừa rồi không là gì nữa, con bé cười với cô và ánh mặt trời chiếu sáng mọi nơi. Vì vậy cô đã quyết định đặt tên cho con là Ánh Dương.

Con gái cô ngày một lớn dần, ngoan ngoãn và khỏe mạnh, từ khi sinh ra đến nay chưa bị ốm nặng lần nào. Tuy còn nhỏ nhưng con bé rất hiểu chuyện.

Năm nay bé đã đến tuổi đi học, vì vậy Như Tuyết phải tất bật nghĩ cách tìm việc và tìm trường cho con. Gia đình cô đã nghèo, lại thêm hồi trước anh trai cô đánh bạc nợ tiền nên vẫn phải giành dụm hàng năm để trả nợ. Tuy anh đã hối hận và cai cờ bạc vì sự việc của cô, nhưng do số tiền nợ quá lớn cho nên làm việc vất vả suốt sáu năm qua mà chưa trả hết nợ, lãi suất thì ngày càng tăng. Cũng may nhờ Hân - bạn thân của cô làm trong thành phố biết được một trường tư thục tuyển lao công, cô liền đến đó xin làm với điều kiện cho con cô được học ở đó. Do Hân có cô bạn có người quen bên hành chính của trường nên đã nhận Như Tuyết vào làm.

Đối với một người mẹ trẻ hơn hai mươi tuổi, lại không có bằng cấp gì như cô thì xin được một công việc là điều vô cùng khó khăn. Mấy năm qua cô chỉ ở nhà chăm sóc con, đan rổ giá, rồi làm ruộng cùng bố mẹ. Bây giờ khi Ánh Dương đi học, cô có thời gian hơn và muốn tìm việc làm. Nhưng với điều kiện của cô thì rất gian nan, hiện nay những người có bằng đại học còn thất nghiệp đầy chứ nói gì đến bà mẹ trẻ như cô.

Buổi tối Như Tuyết sang nhà Hân vì nghe Hân nói có một chỗ làm. Hân và cô chơi với nhau từ hồi tiểu học, mấy năm qua nhờ có Hân giúp đỡ, cô cũng được an ủi phần nào. Hân là một cô gái năng động, ngay thẳng, luôn hết lòng với bạn bè vì vậy ai quen biết Hân cũng yêu quý cô. Tuy Hân không phải là người xinh đẹp, lại hơi đầy đặn nhưng cũng thuộc loại đáng yêu và có duyên cho nên không ít người theo đuổi, mặc dù vậy cô vẫn chưa ưng ai.

Hai cô gái ngồi hóng mát trên chiếc phản gỗ ở ngoài sân, rồi như Tuyết hỏi:

- Cậu biết có nơi đồng ý nhận mình vào làm hả? Nói nghe xem nào?

Như Tuyết thấy Hân do dự liền nói " Nói đi. Việc gì cũng được, miễn có việc là ok rồi."

Vì thế Hân đành nhìn ra xa thở dài rồi nói:

- Ừ.... Chỗ này không có điều kiện gì, cũng chẳng cần bằng cấp, họ chỉ cần cậu làm được việc thôi. Là công việc lao công, tiếp thị....những việc vặt vãnh...nói chung cũng vất vả nhưng lương tương đối cao. Chỉ là....

Như Tuyết nhìn bạn ý bảo tiếp tục, vì vậy Hân hít một hơi dài kết thúc câu nói" Đó là khách sạn MV." Nói xong Hân vội nhìn bạn, sợ cô lại mất bình tĩnh khi nghe đến cái tên đó. Nhưng Như Tuyết chỉ im lặng, rất lâu sau mới nói:

- Có phải mình rất yếu đuối không? Ngay cả việc nghe đến tên đó mà cũng không chịu được, mặc dù đã sáu năm rồi.

Cô hít sâu vài lần để giữ bình tĩnh và không cho nước mắt chảy ra. Hân đau lòng nhìn bạn, quyết định nói hết suy nhĩ của mình:

- Tuyết à! Sự việc đã diễn ra lâu rồi, hãy quên hết đi và sống thật vui vẻ. Cậu phải dũng cảm đối mặt với nó nếu không nó sẽ mãi là hố đen không thể lấp đầy trong tim cậu. Hãy mạnh mẽ lên, cậu còn có Ánh Dương, mình, bố mẹ cậu, anh Minh, anh Huy.... Mọi người luôn bên cậu mà.

Như Tuyết nghe Hân nói vậy cuối cùng cũng bật khóc. Sau sự việc đó cô muốn khóc nhưng không thể, nó luôn dồn nén trong tim cô, rồi sau cô sợ mẹ, Ánh Dương và mọi người lo lắng nên cô luôn cố gắng vui vẻ, cất giấu những giọt nước mắt đó tận đáy lòng. Còn bây giờ, cô quyết định khóc một trận thật đã để giải tỏa và để lấy dũng khí đối mặt.

Hân ôm cô vào lòng an ủi " Khóc đi, hãy khóc hết tất cả uất ức trong lòng rồi vứt nó đi, tiếp tục sống vui vẻ coi như nó chưa từng tồn tại. Cậu làm được mà. Như Tuyết của tớ là tài giỏi nhất, luôn luôn là như vậy."

Hân tỏ ra nghiêm túc vô cùng làm cho Như Tuyết đang khóc cũng phải phì cười " Được rồi, vì câu nói của cậu tiếp thêm sức mạnh cho mình nên mình sẽ đối mặt với nó. Nhưng mình cần vài ngày để chuẩn bị tâm lí thật tốt, được không?" Nghe vậy, Hân liền làm động tác sẵn sàng" tất nhiên rồi."

Sau đó hai người cùng cười và nhìn lên bầu trời đầy sao, tin tưởng vào tương lai rồi cũng sẽ tươi sáng như những ánh sao lung linh kia.

* * * * * *

Một tuần sau, Như Tuyết chính thức bước vào khách sạn MV làm chân sai vặt nho nhỏ ở đây. Cô làm ca từ 19h đến 23h. Lúc đầu cô sợ hãi nhưng dần dần không có chuyện gì nên cũng yên tâm hơn. Mỗi ngày cô dạy học ở trường Ánh Dương, lớp của con cô. Như Tuyết được dạy các bé bởi vì các cô giáo biết Ánh Dương được cô dạy chữ cho, đặc biệt là nhờ một lần cô giáo của Ánh Dương có việc gấp cần đi ra ngoài nhưng không có ai phụ trách trông lớp hộ, vì vậy đành nhờ Như Tuyết. Từ trước đến giờ Như Tuyết rất thích trẻ con, lại kiên nhẫn nên dễ dàng được lòng bọn trẻ, sau khi cô dạy thay cô giáo đó một buổi, các bé liền yêu thích và đòi với bố mẹ cho cô dạy bọn chúng. Do đó mà cô được dạy học. Như Tuyết rất yêu công việc này, tuy nhiên cô vẫn làm cả công việc dọn dẹp như trước. Sau đó cô đưa con về nhà ăn uống, tắm rửa rồi đi làm ở khách sạn, đến 23h lại đi xe buýt về nhà. May mà bây giờ giao thông phát triển, xe buýt chạy qua làng cô đến 12h mới hết.

Làm việc được một tháng Như Tuyết đã quen được nhiều người: Cậu Trung gác cửa, Tuyết Nhi nhân viên lễ tân, bác Trần đầu bếp.... Đặc biệt là chị Huệ làm cùng tổ với cô, 35 tuổi, đã kết hôn và có 3 con nhưng tính cách rất phóng khoáng, nói nhiều, thích buôn chuyện vì vậy mà có tin tức gì mới chị đều biết. Cũng nhờ chị mà Như Tuyết biết rõ về khách sạn này. Có một lần hai người cùng lau kính ở trước cửa khách sạn, Như Tuyết thấy đủ loại người ra vào: giàu nghèo, già trẻ. Vì vậy cô liền thắc mắc:

- Tại sao đủ loại người ra vào khách sạn vậy chị? Mà khách sạn lớn như vậy cũng không có bảo vệ kiểm tra lí lịch của khách? ". Đúng vậy, trước cửa khách sạn không hề có bảo vệ, chỉ có hai nhân viên đứng cửa để cất xe cho khách.

- Em không biết quy định của khách sạn mình à? Nơi này ai cũng có thể vào ăn chơi, giải trí được, miễn là có tiền. Ở đây không phân biệt giàu nghèo, rất tự do và bình đẳng. Ngay cả những nhân viên làm hành chính của khách sạn cũng không cần bằng đh danh giá hay bằng cấp lắm, họ chỉ cần có năng lực là được. Thế thì chị em mình mới được nhận vào làm chứ. Thời buổi bây giờ khó khăn, đất chật người đông, nhiều công ty ngay cả nhân viên vệ sinh cũng yêu cầu bằng cấp chứ chẳng chơi. Vì vậy, nơi này là đặc biệt nhất cả nước đó. Mà em biết mọi người gọi nơi này là gì không? " Chị Huệ nói rõ ràng tỉ mỉ cho cô rồi hỏi.

Như Tuyết liền tò mò hỏi " Em không biết. Là gì vậy chị?"

- Nó vừa là thiên đường hay trại cứu tế- nói theo cách của mấy người thất học bọn mình, lại vừa là địa ngục. " Chị Huệ nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô liền giải thích." Ở đây vũ trường, sòng bạc có cả, mọi thứ ăn chơi của xã hội đủ hết, cho nên không ít người vì vào đây chơi bạc mà phá sản, ăn chơi xa đọa hỏng cả một đời, đương nhiên đối với những người ấy nơi này là địa ngục hay còn là nơi trụy lạc. Còn những người vào đây để làm việc, hoặc đơn thuần chỉ là để thư giãn hay đánh bạc thắng mà đổi đời thì tất nhiên nơi đây lại là thiên đường. Nói chung là ở đây đen trắng đều có cả, nó chính là mô hình thu nhỏ của một xã hội. Là đen hay trắng thì dựa vào mục đích của mỗi người khi đến đây. Có câu gieo nhân nào thì gặt quả ấy mà."

Nghe vậy Như Tuyết bỗng nghĩ đến bản thân mình. Vậy kết quả của cô là trắng hay đen? Lát sau cô lại hỏi:

- Tên khách sạn là gì vậy chị? MV là viết tắt của từ tiếng Anh nào đó sao?. " Bây giờ đa số các khách sạn, công ty đều lấy tên tiếng Anh. Vì vậy Như Tuyết nghĩ khách sạn này cũng không ngoại lệ.

Không ngờ chị Huệ liền kêu lên, nhìn cô với ánh mắt không tin nổi: " Trời ơi! Như Tuyết, em có phải vào đây làm được một tháng rồi không vậy? Ngay cả tên của sếp mình cũng không biết? Em có biết sếp nổi tiếng đến mức tất cả nhân viên ở đây đều thuộc làu làu lí lịch của sếp không?"

Như Tuyết nghe chị nói rồi thể hiện thái độ hận không thể bổ đầu cô ra nhét tất cả thông tin của sếp vào mà buồn cười. Chẳng lẽ cô chỉ là một nhân viên nhỏ nhoi cũng phải biết rõ về người mà chẳng bao giờ có cơ hội gặp sao? Vị vậy cô liền cười to rồi nói:

- Em chịu thôi. Ông ta nổi tiếng vậy sao? Không lẽ là một lão già bụng phệ nhưng giàu có ngang Bill Gates?

Như Tuyết đùa vui nói.

- Nhầm to rồi, em ơi! Sếp mình không phải lão già cũng chẳng hề béo. Ngược lại, anh ta còn rất trẻ mà đẹp trai như diễn viên Hàn Quốc Lee Min Ho. Anh ta tên là Trần Minh Vương, 33 tuổi, chưa kết hôn. Năm 18 tuổi đã bắt đầu tự lập, làm kinh doanh, anh ta không đi học đh vì nghĩ rằng bằng cấp không quan trọng và anh ta thấy ở trường đh chỉ có lí thuyết suông, ngoài đời mới là thực tế. Đó là lí do vì sao anh ta lại thu nhận nhân viên khác người như vậy. Ngoài ra, gia đình anh ta còn vô cùng giàu có, bố anh ta là tổng giám đốc ngân hàng Đông Á. Mẹ anh ta là người gốc Mỹ, tính ra thì anh ta cũng là người lai. Đúng rồi, tên khách sạn chính là viết tắt của tên anh ta, khách sạn này do một tay anh ta mở mà. Đặc biệt tạo nên sức hút của anh ta, đó là anh ta vẫn độc thân, bọn con gái trong khách sạn ai mà không có ý nghĩ với anh ta, ngay đến chị, có gia đình rồi còn không thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của anh ta nữa là. Tổng kết lại, Trần Minh Vương chính là người đàn ông hoàng kim, cực phẩm trong cực phẩm.

Chị Huệ nói một hơi hài rồi dốc sức hít thở, Như Tuyết nhìn vẻ mặt khát khao, ánh mắt như hai trái tim của chị mà cười ngặt nghẽo. Dám chắc nếu anh ta xuất hiện ở đây thì nhất định sẽ gây tắc đường không khác gì ca sĩ trẻ nổi tiếng Justin Bieber.

- Chị gặp anh ta bao giờ chưa mà khẳng định chắc vậy? Có khi chỉ là lời đồn cũng nên?

Cô suy đoán một cách lí trí vì có vẻ như chị Huệ đang đứng trên khía cạnh tình cảm, chủ quan mà đánh giá anh ta.

Nghe Như Tuyết nói vậy, chị Huệ liền nhảy dựng lên:

- Em có phải người của thế kỉ 21 không vậy? Bây giờ đã là năm 2012 rồi đó, em không đọc báo hay xem TV à? Anh ta lên báo suốt vì tài năng, công việc và cũng lắm scandal với mấy người đẹp chân dài. Nhưng chị mới chỉ được gặp anh ta có một lần, trời ơi, anh ta đẹp khủng khiếp, còn hơn cả trên báo làm chị mày suýt lòi con mắt, xịt máu mũi. Trên đời này chỉ có hai loại người không thích anh ta, đó là đàn ông và les.Ôi! Đúng là Lee Min Ho của chị.

Chị Huệ vừa nói vừa nắm hai tay lại để dưới cằm với vẻ mặt khát khao của cô gái mười tám ngây thơ. Như Tuyết chỉ biết lắc đầu, chị Huệ là fan cuồng nhiệt của phim Hàn, đặc biệt là Boy over flowers có Lee Min Ho, từ đó chị luôn lấy anh ta làm hình mẫu với những người đàn ông chị coi là đẹp. Còn Như Tuyết lại không thích phong cách của đàn ông HQ vì cô thấy nó hơi yếu đuối, yểu điệu giống con gái. Cô thích đàn ông có phong cách mạnh mẽ, nam tính nhưng cũng không phải loại cơ bắp cuồn cuộn như Lý Đức.

Như Tuyết cười đến gập cả người lại, nói: " Vậy em thuộc loại nào nhỉ?"

Chị Huệ liền đánh giá cô từ trên xuống dưới cẩn thận rồi nghiêm túc nói " Ừm, theo những gì chị biết về quan điểm của mày về đàn ông và những điều chứng kiến được, chị chỉ có thể nghĩ mày thuộc loại thứ hai. Haha." Nói rồi hai người cùng cười vui vẻ.

* * * * * * *

Một chiếc xe mercedes màu đen sáng bóng dừng lại trước cửa khách sạn. Anh nhân viên đứng gác ngay lập tức chạy đến mớ cửa xe. Sau đó là đôi giày da đen bóng xuất hiện trên mặt đất, một người đàn ông cao lớn mặc vest đen, đeo kính đen bước ra. Từ đầu đến chân anh ta đều là một màu đen tuyền vì vậy càng làm tăng khí chất lạnh lùng, huyền bí của mình. Không ai nhìn thấy ẩn sau chiếc kính đen kia là đôi mắt sâu thẳm, hút hồn của người đàn ông. Theo sau anh ta là tốp người vận đồ đen không khác gì bang phái xã hội đen nào đó trong phim ảnh. Anh ta đi đến cửa khách sạn liền có hai trong số những người mặc đồ đen giống nhau bước lên mở cửa cung kính mời vào.

Người đàn ông vừa bước vào thì tất cả các nhân viên trong khách sạn liền dừng lại mọi động tác, nhìn theo. Các nữ tiếp viên vội soi gương, chỉnh sửa lại nhan sắc và nhìn anh ta với ánh mắt đầy trái tim khao khát. Tuy nhiên, anh ta chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, đi thẳng đến vũ trường, ngồi xuống nơi quen thuộc của riêng mình mà uống rượu giải sầu như mọi khi.

Đã sáu năm trôi qua kể từ ngày đó, anh ta vẫn luôn nhớ mãi về người con gái với ánh mắt luôn ám ảnh tâm trí anh. Hương vị của cô vẫn còn đọng lại mãi với anh. Từ khi gặp cô như một giấc mơ, anh liền không thể quên. Anh cũng không thể tin nổi một cô gái làm nghề đó lại có thể khiến mình thấy hứng thú và muốn gặp lại đến vậy. Có lẽ vì sự ngỡ ngàng khi lần đầu tiên làm việc đó của cô khiến anh lưu luyến, hay cũng có thể là vì ánh mắt trong sáng, thuần khiết và sự kiên cường của cô làm cho anh thích thú. Cô như một con thỏ nhỏ khiến cho anh nảy sinh ý muốn chiếm hữu làm vật cưng.

Ngày đó, khi cô va phải anh rồi mạnh mẽ nhìn anh bằng ánh mắt thẳng thắn như vậy thì cô là người đầu tiên. Từ trước tới giờ không ai dám nhìn vào mắt anh vì họ luôn sợ hãi ánh mắt sắc bén có thể nhìn thấu suy nghĩ đối phương của anh. Còn cô, trong mắt cô anh chỉ nhìn thấy sự ngây thơ, trong sáng của một cô bé mới lớn, đong đầy tình thương, niềm vui, thuần khiết không nhiễm một hạt bụi. Đó là ấn tượng đầu tiên của anh về cô. Sau đó anh mới để ý đến toàn bộ con người cô. Một cô gái rất xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan nho nhỏ, làn da trắng hồng tự nhiên, không chút phấn son, đôi mắt to tròn với hàng lông mi dài cong vút, đôi môi đỏ như hoa đào khiến cho người ta chỉ muốn nếm thử vị ngọt của nó. Cô còn có một mái tóc thẳng mượt được buộc cao đến ngang lưng càng làm tăng thêm làn da trắng hồng của cô. Quần áo cô rất giản dị, tinh tế chứ không màu mè như những cô gái khác. Vì vậy đến giờ anh vẫn thắc mắc tại sao cô gái thuần khiết như vậy lại làm nghề đó. Rồi anh tự cười mình ngớ ngẩn, có thể đó chỉ là bề ngoài giả dối hoặc cũng có thể vì cô rất cần tiền. Con người luôn như vậy, vì tiền có thể làm mọi việc, bán rẻ cả lương tâm mình còn được. Chẳng phải anh đang sống trong thế giới đó sao?

Anh vẫn luôn tự hỏi ngày ấy tại sao mình không thể kiềm chế dục vọng mà muốn cô, tại sao anh không cho cô ít tiền rồi thả cô đi? Có phải lúc đó anh đã say nên không còn lí trí để làm chủ hành động của mình? Nhưng nếu say sao anh lại nhớ từng chi tiết như vậy? Nó luôn tái hiện một cách rõ ràng, sống động trong đầu anh. Lúc đó, khi hoàn toàn chiếm giữ cô, anh đã rất ngạc nhiên và khiếp sợ vì biết cô còn là xử nữ, nhưng rồi anh vẫn tiếp tục. Cô đã để lại cho anh một ấn kí sâu sắc trên vai trái. Vết sẹo đó lại càng làm cho anh không thể quên nổi cô. Và anh yêu thích nó. Sáng hôm sau tỉnh lại anh vẫn còn thấy cô hôn mê, vuốt ve má cô, sau đó mặc quần áo ra khỏi phòng vì anh có việc gấp cần đích thân xử lí. Anh để lại cho cô một tấm séc đã kí tên sẵn, tùy cô điền số tiền. Thực ra, anh định sau khi xử lí xong việc sẽ quay lại tìm cô, có thể anh sẽ nhận cô làm tình nhân, nhưng không ngờ khi quay lại cô đã đi mất, tấm séc vẫn còn nguyên, chắc là đàn em của anh đã cho cô tiền từ trước. Anh có hỏi bọn đàn em nhưng chúng cũng không biết gì về cô. Vì vậy, anh thường đến đây uống rượu mong có thể gặp lại, nhưng đã sáu năm rồi mà anh vẫn sống trong thất vọng vì không nhìn thấy bóng dáng của cô. Cô gái đó đã xuất hiện và biến mất như một giấc mộng đẹp.

Đến 11h đêm anh chán nản đứng dậy rời khỏi nơi trụy lạc này, hôm nay anh chỉ uống vài li whisky cho nên vẫn rất tỉnh táo. Bước ra khỏi cửa, đang định lên xe bỗng nghe tiếng trẻ con hát " chị ong nâu nâu nâu nâu, chị bay đi đâu đi đâu? Chú gà trống mới gáy, ông mặt trời mới dậy...." anh liền dừng lại và thấy một cô bé đang ngồi bên cạnh cửa khách sạn. Đó là cô bé anh đã gặp ở trường mẫu giáo. Anh vẫn còn ấn tượng với cô bé là vì ánh mắt của cô rất giống với người con gái đó, và anh cũng không biết tại sao mình lại có cảm giác rất gần gũi và yêu thích, nhưng anh không nhớ nổi tên của bé. Vì vậy anh liền bước về phía đó.

Ánh Dương đang ngồi dưới đất bỗng thấy một đôi giày đen trước mặt, bé ngừng hát ngước mắt nhìn lên. Cô bé thấy khuôn mặt xinh đẹp của người đàn ông, Ánh Dương vẫn còn nhớ rõ về chú này, người mà cô bé có cảm giác thân thuộc và yêu thích. Hôm nay bác Huệ có việc bận cho nên mẹ bé phải làm thay cả buổi, mẹ đành đón bé đến chỗ làm cùng mẹ. Bây giờ bé đang ngồi đây đợi mẹ tan ca. Ánh Dương nhìn chú đẹp trai, lộ ra hàm răng nhỏ trắng đáng yêu và hai lúm đồng tiền dễ thương, lễ phép chào:

- Cháu chào chú đẹp trai!

Người đàn ông thấy vậy liền phì cười, nụ cười đó đã xua bớt cái lạnh lẽo trên mặt anh. Anh cất tiếng nói du dương hỏi bé:

- Cháu bé, Còn nhớ chú không? Chú tên là Trần Minh Vương, còn cháu?

- Có nhớ ạ. Chú là chú đẹp trai lái xe ô tô đến trường đón bạn Hoàng. Cháu tên là Nguyễn Ánh Dương- là ánh mặt trời của mẹ." Cô bé luôn giới thiệu cho mọi người tên của mình như vậy.

- Cái tên đẹp và ý nghĩa. Rất xứng với cháu.

MV yêu thích vuốt ve đôi má phấn nộn của cô bé không muốn buông tay.

Ánh Dương nghe chú đẹp trai khen tên bé đẹp, còn khen bé dễ thương nữa nên liền thích thú nói:

- Chú cũng rất đẹp trai, giống bố cháu.

Thấy cô bé ngây thơ nói vậy, anh liền hứng thú hỏi:

- Bố cháu rất đẹp trai sao?

Mặt cô bé bỗng trầm xuống một lát rồi sau đó lại tươi cười nói:

- Cháu không biết, cháu chưa gặp bố bao giờ nhưng cháu tin bố rất tài giỏi và đẹp trai, bởi vì mẹ AD là người phụ nữ xinh đẹp và hiền dịu nhất trên đời, Ánh Dương cũng là em bé ngoan ngoãn và đáng yêu nhất, cho nên bố AD nhất định là người giỏi giang và đẹp trai nhất nhất.

MV thấy cô bé thật thú vị, anh rất thắc mắc người phụ nữ như thế nào mà có thể sinh ra một cô bé dễ thương lại thông minh như vậy? Anh bỗng muốn gặp mẹ bé.

- Vậy mẹ cháu tên gì? Xinh đẹp và tài giỏi như thế nào?

Nhắc đến mẹ, cô bé tự hào nói:

- Mẹ cháu tên là Nguyễn Như Tuyết. Mẹ hiền lành, dịu dàng vì vậy có rất nhiều chú yêu thích mẹ cháu. Còn nữa, trong nhà cháu treo rất nhiều bằng khen khi còn đi học của mẹ. Sau này sẽ treo thêm của cháu nữa.

Nhìn thấy sự tự tin, mạnh mẽ trong mắt bé, MV rất thích. Anh hỏi " Vậy cháu làm gì ở đây?"

- Cháu đợi mẹ tan ca, mẹ cháu làm việc ở đây. Thôi, cháu không nói chuyện với chú nữa. Mẹ cháu sắp làm xong rồi. Cháu phải đi tìm mẹ đây. Tạm biệt chú.

Nói xong cô bé vẫy tay với anh sau đó chạy đi. MV vẫn đứng nhìn theo cô bé một lúc rồi mới lên xe.

Mấy hôm nay con chị Huệ bị ốm, đành phải nghỉ việc, vì vậy Như Tuyết làm cả phần việc của chị. Ngày hôm qua do bất đắc dĩ mới đem con đến đây nhưng cô rất lo lắng bé gặp người xấu hay nhìn thấy những điều không nên, may mà con bé ngoan ngoãn chơi một mình, không có chuyện gì xảy ra. Hôm nay cô không cho nó đi nữa mà nhờ anh trai đến đón nó còn cô thì đi làm luôn.

Vừa lau kính cô vừa hát " Tôi yêu bao con phố quen, yêu cánh đồng, yêu hạt lúa thơm....Tôi yêu quê hương đất trời, kia núi đồi đây dòng nước trong xanh, tôi yêu phiêu du khắp trời, yêu những người thân của tôi... Tôi yêu người VN này..." Như Tuyết là cô gái đầy sức sống, lại còn trẻ, cô cũng thích ca hát, nhảy nhót, vì vậy khi làm việc cô thường hát lên cho vơi đi sự mệt nhọc. Giọng cô trong trẻo, thánh thót, nghe rất êm tai và truyền cảm.

Đang say sưa ca hát cô bỗng nhìn thấy một người phản chiếu trên cửa kính đang đứng sau nhìn cô cười thích thú. Cô liền quay lại rồi trừng lớn mắt khiếp sợ nhìn người đó.... Chính là anh ta, là ác ma, là bóng đen cô không thể nào quên và cũng chỉ mong suốt đời suốt kiếp không bao giờ gặp lại. Cô bỗng cứng đờ người, mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa, rồi người cô run lên bần bật, miếng giẻ lau và chai nước liền rơi xuống đất bắn tung tóe lên chân anh ta, nhưng cô không quan tâm, đầu óc cô trống rỗng, trước mắt cô chỉ còn lại cảnh tượng anh ta năm đó điên cuồng chiếm giữ cô. Và rồi cô liền lấy hai tay bịt chặt tai lại, la hét " Aaaaa...a! Người xấu, ác ma, bố mẹ ơi, cứu con! A! " Cô lại la hét giống như lúc đó rồi chạy vụt đi.

Cô chạy đi cho nên không nhìn thấy người đàn ông đó với nụ cười cứng đờ trên mặt và không hiểu chuyện gì xảy ra.

Vừa rồi MV đang ngồi bên trong nghe nhân viên báo cáo công việc kinh doanh của khách sạn, anh nhìn thấy một cô gái mặc đồng phục lao công màu xanh đang lau cửa kính nhưng người lại nhún nhảy, miệng khe khẽ hát. Hình ảnh đẹp đẽ, yêu đời, đầy sức sống của cô gái khiến anh bị hấp dẫn. Vì vậy không kịp suy nghĩ anh đã bước đến đằng sau cô gái đó mặc cho mặc nhân viên vẫn đang thao thao bất tuyệt. Thấy sếp mình như vậy, nhân viên đó bỗng ngừng lại, kinh ngạc nhìn anh. Cô gái vẫn say sưa vừa hát vừa lau kính không để ý thấy anh đang đứng đằng sau thích thú quan sát. Cô đang hát bài " Tôi yêu" của Phương Uyên, giọng hát của cô trong trẻo, êm dịu như dòng suối mát lạnh giữa mùa hè nóng bức chảy vào tâm trí người nghe. Rồi khi nhìn kĩ khuôn mặt đó, anh giật mình vì nhận ra cô chính là người con gái luôn ám ảnh trong tâm trí anh. Thời gian không hề để lại dấu vết trên con người cô. Trông cô vẫn như một cô bé mười tám đôi mươi, tràn đầy sức sống, ánh mắt vẫn trong sáng, thuần khiết như vậy. Thậm chí cô còn đẹp hơn, vì có thêm hương vị cuốn hút của người phụ nữ đã trải qua tình dục, cho dù cô đang mặc bộ quần áo lao công bụi bặm.

Anh đang say sưa ngắm nhìn thì cô bỗng quay người lại, nhìn anh như nhìn thấy quỷ rồi điên cuồng la hét và chạy đi. MV quá bất ngờ nên chỉ biết đứng nhìn mà không đuổi theo. Anh không hiểu tại sao cô lại trở nên kích động như vậy. Nhưng ít ra anh đã gặp lại cô, không ngờ cô lại là nhân viên quét dọn trong khách sạn của mình. Đúng là đi mòn đế dép không tìm thấy, nào ngờ lại ở ngay bên mình. Liệu đây có phải duyên phận giữa anh và cô? MV cảm thấy thích thú với suy nghĩ này. Anh cười, lần này anh chắc chắn nắm được cô rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.