Ngày đó sau khi rời khỏi, Như Tuyết về thẳng bệnh viện với Minh Vương nhưng không hề kể cho anh bất cứ chuyện gì. Cô không muốn anh ưu phiền hay lo lắng về họ, cũng không muốn bất cứ ai xen vào chuyện đó. Chuyện riêng của họ chỉ nên do chính họ giải quyết.
Những ngày sau không thấy bà Ella tìm gặp cô nói chuyện nữa. Ông Tuyên cũng không gây khó dễ gì cho cô.
Cuộc sống êm đềm và trầm lặng cứ thế trôi qua.
Bánh xe thời gian lại lặng lẽ quay tròn đem mùa hạ nóng bức và rực rỡ với những mùa thi và màu đỏ của hoa phượng đi xa. Mùa thu cùng tán lá bàng bắt đầu chuyển màu đặc trưng và ngày tựu trường đang đến gần.
Một buổi sáng bình dị như bao ngày khác, Như Tuyết lại tất bật sửa soạn buổi khai giảng cho con. Vậy là một năm học mới đã đến.
Nhìn con gái xinh xắn trong áo sơ mi trắng và váy đen – đồng phục tiểu học, khuôn mặt con ánh lên niềm háo hức và mong chờ, mái tóc đã dài chấm vai được thả xuống, trái tim cô thổn thức niềm vui nhoi nhói.
Con gái cô lại lớn hơn một tuổi. Hôm nay con sẽ chuyển từ mầm non sang lớp một. Nghe có vẻ gần nhưng khi nghĩ đến mầm non và tiểu học thì đó lại là cả một chặng đường. Tiểu học là con thực sự bước vào giai đoạn tiếp cận với thế giới rộng lớn này. Bước chân con ngày một vươn xa và vươn cao. Đó chính là lý do cô thấy nhoi nhói trong lòng cùng niềm hạnh phúc chứng kiến con lớn lên từng ngày.
Ngồi xuống trước mặt con, Như Tuyết âu yếm vuốt ve mái tóc óng mượt của con, dịu dàng nhìn sâu vào mắt con nói:
- Bé con hôm nay sẽ lên lớp một. Đây là nền tảng cơ bản và nghiêm túc trong sự nghiệp học hành của con.... Con cảm thấy thế nào?
- Con rất vui. Con tin con nhất định sẽ tài giỏi và thông minh như bố mẹ ạ. – Ánh Dương nhìn mẹ đáp chắc nịch. Bé tin tưởng bé sẽ có những bạn bè mới và những niềm vui mới ở ngôi trường mới.
Xúc động ôm con vào lòng khi nhìn thấy sự quật cường trong mắt con, hai mắt Như Tuyết lấp lánh thứ vật chất chân thực đang cố gắng kìm lại. Con gái của cô thực sự lớn rồi, không cần cô bao bọc chu đáo như trước, con đã có đôi chân vững vàng để tự đặt dấu ấn đến chính những vùng đất riêng của mình. Mặc dù chỉ muốn con mãi mãi bé nhỏ trong vòng tay mình, cô sẽ luôn ở đằng sau động viên và lặng lẽ dõi theo con, làm chỗ dựa vững chắc nhất cho con.
Bất chợt tiếng còi xe vang lên, hai mẹ con vội lấy lại khí thế. Như Tuyết đứng dậy, cười dắt tay con bước ra ngoài.
Mọi người đang đứng ngoài sân nhìn hai mẹ con từ trong nhà đi ra.
Hân với bụng bầu hơn bảy tháng nhưng đã to vượt mặt, đứng cạnh chồng nhìn cô cười ẩn ý. Đức Minh bên cạnh đỡ eo giúp vợ cũng nhìn em gái cười vui vẻ.
Thấy vậy Như Tuyết liền nhăn mày với hai người, chê họ ngớ ngẩn.
Đang nói chuyện với bố mẹ cô, bên cạnh là bé Hoàng cũng mặc áo sơ mi trắng sơ vin quần đen giống Ánh Dương, Minh Vương vội vàng quay lại nhìn cô nở nụ cười quyến rũ quen thuộc. Anh bước đến bế con lên, một tay tự nhiên đặt lên eo cô.
Mọi người nhìn thấy chỉ cười cười bình thản, bởi những cử chỉ thân mật của họ đã quá quen thuộc. Như Tuyết cũng không còn e ngại sự quan tâm và yêu thương của anh trước mặt mọi người.
Cô cười nhẹ với anh rồi quay sang nói với bố mẹ:
- Chúng con đi nha.
- Ừ, các con đi đi... Nhớ cẩn thận nhé. – Ông Tần cười dặn dò con.
Nghe vậy, cô nở nụ cười ấm áp với bố thay cho tiếng "vâng" đồng ý.
Đột ngột Hân xen ngang, hớn hở nháy mắt với cô:
- Hai người tình cảm như vậy, còn chờ gì nữa mà không tổ chức đám cưới đi? Ánh Dương cũng đổi họ rồi còn gì. - Cô cười hắc hắc nói.
Nhìn cô chị dâu bạn thân của mình, Như Tuyết chỉ cười không chấp, quay sang Minh Vương xem anh phản ứng thế nào? Ai ngờ anh cũng đang rụt rè nhìn cô. Vì vậy cô chỉ im lặng nở nụ cười không cho ý kiến.
Đúng là Ánh Dương đã đổi về họ của anh. Bây giờ tên con cô mang luôn họ của hai người: Trần Nguyễn Ánh Dương.
Bọn họ thân mật như một gia đình thực sự khi đi đâu cũng sánh bước bên nhau. Người ngoài đều nghĩ họ đã là vợ chồng từ lâu. Thực sự bọn họ chỉ còn thiếu bước thủ tục cuối cùng là hoàn thiện. Chỉ là...chẳng hiểu sao vẫn chưa có.
Trước đó cô luôn nghĩ anh sẽ nóng vội hoặc nhanh chóng cầu hôn cô. Thật không ngờ từ đó anh càng ngày càng quan tâm cô hơn nhưng tuyệt không đề cập gì đến chuyện kết hôn khiến cô thấy thật khó hiểu.
Bọn họ không nói gì nữa, bốn người: hai lớn hai bé lên xe đi đến trường.
*******************
Nằm trên đường Nguyễn Khuyến thuộc quận Đống Đa Hà Nội, trường tiểu học Lý Thường Kiệt mặc dù chỉ là một trường bình thường nhưng hôm nay cũng rực rỡ và tráng lệ hơn ngày thường.
Nắng vàng ấm áp của mùa thu bao trùm cả ngôi trường. Những giọt nắng nhảy nhót, vờn nhẹ trên sân trường và trong từng tán cây. Khắp trường chật ních người, từng đám em nhỏ mặc đồng phụ tiểu học y như nhau cầm cờ, dè dặt bịn rịn bên bố mẹ.
Ánh Dương nắm tay Hoàng, Như Tuyết nắm tay con gái và Minh Vương nắm tay cháu mình tạo thành hàng ngang bốn người thong thả bước về phía đám đông.
Được đi giữa, bên cạnh là bố mẹ và anh họ, Ánh Dương vui vẻ và háo hức đến nhảy chân sáo, miệng không ngừng cười híp cả mắt như đang khiêu vũ cùng nắng. Niềm vui rõ ràng trên khuôn mặt bé.
Minh Vương cười âu yếm nhì con gái cảm thán:
- Hôm nay bé con vui thế!
- Tất nhiên rồi....bởi vì ước muốn của con đã thành hiện thực. Con có bố và mẹ, hai người cùng đưa con đi khai giảng. – Ánh Dương ngây thơ cười đáp. Đúng là bé rất vui, cuối cùng bé cũng giống như những bạn khác. Sẽ không còn bạn nào khinh thường và không thèm chơi với bé vì chê bé không có bố nữa.
Nghe con gái nói như vậy trong lòng hai người làm bố mẹ đều vừa vui vừa chua xót. Minh Vương ngước mắt nhìn Như Tuyết bên cạnh, đảo mắt nửa đùa nửa thật nói:
- Hay là chúng mình kết hôn luôn để con gái toại nguyện nhỉ?
Hai đứa bé cùng đánh mắt sang nhìn cô đầy mong chờ, mắt long lanh như muốn thúc giục.
Như Tuyết đưa mắt nhìn ra xa, có vẻ như không nghe thấy khiến Minh Vương thất vọng cụp mắt xuống. Thật ra anh chỉ muốn thăm dò xem ý cô thế nào? Liệu cô vẫn chưa đồng ý? Chỉ cần cô không biểu hiện tức giận hay vui vẻ một chút là anh sẽ thực hiện kế hoạch cầu hôn hoành tráng nhất. Ý tưởng này đã có trong đầu anh rất lâu rồi. Chẳng qua sợ mình chưa đủ chân thành cho nên không dám đả động đến mà càng ân cần chăm sóc hơn. Anh định dùng chính sách "mưa dầm thấm lâu" với cô, do vậy lần này cũng không hi vọng nhiều, càng quyết tâm cố gắng hơn nữa.
- Được thôi.... Anh có chuẩn bị nhẫn không? – Như Tuyết nhẹ nhàng quay sang nhìn anh cười.
Đang buồn bã vì sự thất bại của mình, nào ngờ lại nghe được câu như vậy khiến Minh Vương tưởng tai mình nghễnh ngãng, chẳng biết làm gì ngoài việc ngơ ngác nhìn cô.
Thấy vậy Như Tuyết ra vẻ không vui nhíu mày hỏi:
- Anh không muốn sao?
Câu nói của cô lập tức làm anh tỉnh táo như vừa bị vỗ mạnh vào đầu, vội vàng gật đầu tới tấp, chỉ sợ cô lập tức đổi ý. Thậm chí Như Tuyết còn cảm giác mình nhìn thấy ba đôi tai của ba kẻ trước mặt hếch lên cao như ba con cún đang bày tỏ sự vui mừng tột cùng với chủ nhân. Cô phì cười trước thái độ hưng phấn có phần thái quá của họ, nhìn người đàn ông tuấn tú tỏa sáng trong nắng trước mặt, nghiêm nghị nói:
- Nghi lễ cơ bản nhất không thể bỏ qua. Anh không quên đấy chứ?
Minh Vương nghe vậy cười tít mắt như đứa trẻ ngô nghê, vội vàng bước đến quỳ một gối trước mặt cô, tay lấy chiếc hộp nhỏ màu nhung đen vẫn mang bên túi gần vị trí trái tim, dùng hai tay đưa đế trước mặt, nhìn sâu vào mắt cô đến cả chục phút rồi mới nghiêm trang nói:
- Nguyễn Như Tuyết....em cưới anh làm chồng nhé.
Hội trường im lặng trong giây lát, sau đó bùng nổ bởi tiếng cười rung chuyển trời đất của đám đông. Không biết từ lúc nào mọi người đã tụ tập thành đàn gần đó. Các phụ huynh nắm tay con mình cười nghiêng ngả, ai cũng thán phục và ngưỡng mộ trước câu nói lạ lùng và vẻ e thẹn như kiểu người đang quỳ gối cầu hôn kia là một cô gái mong được chàng trai rước về. Quyền làm chủ và thâu tóm tất cả của anh chàng này thuộc về tay cô gái bé nhỏ trước mặt. Bọn họ đưa mắt nhìn cô gái mong chờ sự đồng ý từ cô. Đây là một màn cầu hôn nhẹ nhàng, hài hước và lãng mạn nhất họ từng chứng kiến.
Đen mặt nhăn mày nghe tiếng cười sảng khoái của đám đông, Như Tuyết chìa tay ra, cười tươi đáp:
- Em đồng ý thu nạp anh.
Sau giây phút vui mừng đến nghẹt thở, Minh Vương cẩn thận lồng trước nhẫn giản dị có đính một hạt kim cương nhỏ vào ngón áp út của Như Tuyết, sau đó đưa lên miệng hôn rồi mới đứng dậy ôm chầm lấy cô quay một vòng. Sân trường lại bùng nổ lần nữa bởi tiếng vỗ tay chúc mừng của mọi người.
Sau đó lễ khai giảng diễn ra bình thường. Minh Vương ngồi bên cạnh cứ thỉnh thoảng quay sang nhìn bàn tay phải của Như Tuyết rồi cười ngốc nghếch, vẻ mặt vẫn trì độn và ngạc nhiên đến khó tin. Anh không nghĩ chuyện lại đơn giản như vậy? Cô thực sự đã đồng ý? Nhanh như vậy? Anh vừa cầu hôn cô thành công?
Bắt gặp nụ cười tủm tỉm và ánh mắt mơ màng của Minh Vương, Như Tuyết biết trong đầu anh đang bay bổng với hàng trăm câu hỏi và sự kinh ngạc. Cô cười lắc đầu bất lực. Anh trở nên ngốc nghếch và rụt rè từ khi nào vậy? Thật ra cô đã ưng thuận từ lâu, vậy mà anh ngố tàu không nhìn ra. Cô đành thở dài chờ đợi...bởi cô làm sao cầu hôn trước được? Đôi lúc anh bỗng ngây dại như vậy, chẳng hiểu được tâm tư của cô. Như Tuyết là một cô gái thẳng thắn và rõ ràng, một khi đã tin tưởng tình cảm của anh thì nhất định đồng ý. Cô cũng là cô gái mộng mơ, nhưng cô không cần một buổi cầu hôn lộng lẫy và phô trương, bởi những thứ đó chẳng thể minh chứng cho tình yêu chân thực và cao thượng của con người. Làm to, làm cầu kỳ quá đôi khi lại thành giả tạo và giảm bớt ý nghĩa của việc làm đó đi. Một buổi cầu hôn như hôm nay đã là quá tuyệt vời, con đường sau này của họ mới là điều đáng quan tâm. Hạnh phúc đối với cô chỉ là sự đơn giản nhất xuất phát từ trái tim của mỗi người. Vì vậy anh thật ngớ ngẩn khi đau đầu lo lắng và tính kế đến "dự án" vĩ đại thừa thãi nào đó. Cô cười tươi, lồng bàn tay mình vào tay anh. Những ngón tay siết chặt với nhau. Từ bây giờ cô sẽ không buông tay anh....nhất định.
Chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, Minh Vương đã lo chu tất đám cưới hoành tráng của hai người. Đúng là có tiền có quyền không chuyện gì không làm được.
Ngồi trong phòng cô dâu, khoác trên mình chiếc váy cưới trắng tinh khiết, đuôi váy dài buông thả trên đất, kiểu dáng thanh nhã, kín đáo mà không quê mùa hay hở hang, mảnh vải đính một vài bông hoa nhỏ li ti quấn quanh vòng eo càng tôn lên dáng vẻ mỹ miều, Như Tuyết mỉm cười ngắm nhìn mình trước gương. Nhân viên trang điểm đang rậm nhẹ phấn lên má cô. Xưa nay cô không thích trang điểm, vì vậy cô nhân viên cũng trọn cách trang điểm nhẹ và tự nhiên phù hợp nhất với cô.
Thong thả vuốt đuôi tóc đen mượt được tết gọn sang một bên đơn giản, cô cười xua tay với cô nhân viên ý bảo được rồi.
- Đẹp quá! – Sau khi ngắm nhìn Như Tuyết từ đầu đến cuối kỹ càng, Hân bật thốt lên đầy kinh ngạc rồi cười nháy mắt với bạn trêu – Lát nữa Lão Vương chắc lác mắt mất. Mình nên bảo anh Minh dặn lão ấy đeo kính đen.
Cô cười không thèm để ý lời khen đó.
- Mẹ con là cô tiên mà. – Ánh Dương kiêu hãnh khoe khoang.
Hôm nay bé cũng mặc một chiếc váy trắng như thiên thần nhỏ, miệng tíu tít không ngừng bởi bé là một trong những đứa bé hiếm hoi được tham dự lễ cưới của bố mẹ. Sau này nhớ lại bé tha hồ có nhiều kỷ niệm đẹp và độc đáo.
Nghe lời khen của con gái, Như Tuyết quay lại giơ ngón tay cái, cười nháy mắt với con.
"Mẹ con này đúng là tự cao" Hân than thở trong lòng, tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc bụng to tròn của mình, tưởng tượng về một tương lai tươi sáng, cô và con gái sẽ ngang cơ với bọn họ.
Mọi người đang vui vẻ ngắm nghía và khen ngợi cô dâu. Bất chợt cửa phòng được mở ra. Một người phụ nữ mặc váy dài chấm đất màu nâu nhạt bước vào với khuôn mặt lạnh nhạt và bình thản nhất. Ánh mắt đưa khắp phòng sau đó dừng lại chiếu tướng cô dâu.
Sau giây phút sững sờ trước vẻ đẹp của người phụ nữ, Như Tuyết nhận ra đó là chị chồng tương lai của mình– Trần Minh Nguyệt, rất đỗi ngạc nhiên khi chị vào đây.
Chỉ mới tiếp xúc một lần vào ngày hai gia đình gặt mặt, cô không hiểu nhiều về con người này. Khuôn mặt lúc nào cũng vô cảm và chán chường như chẳng có thứ gì trên đời khiến chị ấy hứng thú vậy. Cô chị chồng này không tỏ ra ghen ghét hay yêu thích gì cô, thái độ chỉ dửng dưng như người không quen biết, vì vậy Như Tuyết cũng không miễn cưỡng hay tìm cách tiếp cận. Lúc này gặp chị thật là điều ngoài ý muốn.
Khi bắt gặp ánh mắt của chị dừng trên người mình, cô nở nụ cười khiêm nhường với chị, lễ phép nói:
- Em chào chị.
Minh Nguyệt không đáp lời nhưng cũng gật đầu hài lòng, đưa mắt nhìn những người trong phòng rồi nhàn nhạt mở miệng:
- Tôi muốn nói chuyện với cô.
Đúng là người một nhà có khác, ai cũng có khí thế và cách nói chuyện khác người. Như Tuyết âm thầm thở dài. Cô nhẹ nhàng đáp " Được ạ" rồi đưa mắt ra hiệu cho mọi người ra ngoài.
Hân hiểu ý tiến đến bóp nhẹ tay cô nhắn nhủ rồi mới dắt Ánh Dương đi.
Còn lại hai người trong phòng. Minh Nguyệt bước đến gần để quan sát Như Tuyết rõ hơn. Sau một hồi ngắm ngía cô từ trên xuống dưới một lượt, chị nở nụ cười thành thật tán thưởng:
- Hôm nay cô thực sự rất xinh đẹp.
- Cảm ơn chị. – Như Tuyết cười khiêm tốn đáp.
- Không có gì. Tôi chỉ nói sự thật thôi. – Minh Nguyệt nhàn nhạt nói, sau đó nhìn cô hỏi – Chắc cô thấy lạ lắm khi tôi muốn nói chuyện với cô?
Cô không trả lời, coi như ngầm đồng ý. Vì vậy chị tiêp tục:
- Thật ra chẳng có gì... chỉ là tôi hơi tò mò một chút thôi.
Nghe vậy, Như Tuyết nhướn mày chờ chị nói tiếp. Có gì tò mò đây? Cô cũng chỉ là người như chị thôi mà. Chẳng lẽ tò mò vì cô giống "Lọ lem" sao? Cô nhẹ nhàng nhếch khóe môi.
- Tôi có nghe mẹ kể về chuyện đó rồi.... Cô thực sự đã nói như vậy? – Minh Nguyệt mở to mắt không thể tin nhìn chằm chằm cô em dâu, mong được khẳng định.
Chứng kiến vẻ mặt ngạc nhiên thêm chút sùng bái của chị, Như Tuyết mới giật mình bất ngờ. Không ngờ chuyện đó bà Ella lại kể cho chị nghe, cô cứ nghĩ bà sẽ không nói với bất cứ ai.... Nhưng cho dù có nói chị ấy cũng không cần phải bày tỏ thái độ kinh ngạc và thán phục đến vậy chứ? Chẳng lẽ đó là điều cao cả và khó khăn lắm sao? Cô không trả lời, chỉ nghiêng đầu nhìn chị khó hiểu.
Thấy biểu hiện của cô ngây ngô như vậy, Minh Nguyệt thở dài thích thú chốt lại:
- Đúng là cô dám nói với ông ấy thật.
Thực sự trong lòng chị rất khó tin khi nghe mẹ kể và cũng có chút thán phục cô em dâu bé nhỏ mà gan to tày trời này. Lâu nay cô còn chẳng dám đến gần huống hồ là tranh luận với ông về đề tài cấm kị? Vậy mà cô gái xa lạ và yếu đuối này lại dám ngang nhiên chất vấn và lên án ông? Đúng là điều khó tin ngang với ngày tận thế.
- Cô rất can đảm... Tôi hơi ghen tỵ đó...vì vậy tôi nghĩ mình chẳng thể quý cô được.
Sau một hồi im lặng chị nghiêm nghị nói.
Dứt lời hai người cùng phì cười. Như Tuyết bội phục và có cảm tình với chị hơn vì tính cách yêu ghét rõ ràng.
Minh Nguyệt đúng là chẳng thể quý cô gái này vì sự ghen tỵ trong lòng mình...nhưng cũng không thể chán ghét vì sự thán phục và vì những đức tính trân quý của cô. Có lẽ đó là quan hệ tình cảm phổ biến của chị chồng và em dâu. Như vậy cũng chẳng sao, miễn hai người bọn họ thoải mái là được, đôi khi không thân lại dễ chung sống hơn, không va chạm gì lại hay hơn.
Hai người cùng nhìn nhau cười như hiểu được ý định của đối phương.
Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, tự biết chăm lo và bảo tồn nó là điều tối thiểu cần làm của một con người. Vì vậy họ làm gì không ai có quyền can thiệp, miễn là việc làm của họ không ảnh hưởng đến người khác. Nhưng Như Tuyết tin rồi chị sẽ tìm ra con đường đúng đắn cho mình sau, vấn đề chỉ là thời gian, việc này thúc ép cũng chẳng được. Đó là lý do cô im lặng từ đầu đến cuối.
Cuộc nói chuyện chỉ ngắn ngủi và cộc lốc như vậy. Sau đó Minh Nguyệt chúc phúc cô em dâu vài câu theo lệ rồi rời khỏi phòng với nụ cời trên môi và sự thỏa mãn nơi đáy lòng.
*************
Trong sảnh đường lớn của khách sạn, lại là phong cách trang trí lễ cưới nhưng lần này có đôi chút khác lần trước. Màu chủ đạo là màu cánh sen, thanh cao và tinh tế. Những dải lụa được tụ lại một điểm trên cao rồi đâm tủa đi khắp nơi.
Khách khứa ngồi trên những chiếc bàn được trải khăn cũng màu hồng cánh sen ăn uống và nói chuyện vui vẻ.
Chú rể trông lịch lãm và anh tuấn phi phàm trong bộ vest trắng với thiết kế hiện đại và đặc biệt sánh bước cùng cô dâu xinh đẹp đi mời rượu mọi người. Ánh Dương và Huy Hoàng vô cùng dễ thương trong bộ đồ giống cô dâu chú rể thu nhỏ, nhận nhiệm vụ nâng váy giúp cô dâu. Hai đứa bé vui sướng hoàn thành tốt nhiệm vụ, lúc nào cũng híp cả mắt vì được khen ngợi.
Nhìn hai bé vui vẻ như vậy, Như Tuyết cười dịu dàng xoa đầu chúng. Cô không muốn chúng đi sau giúp mình nhưng chúng khăng khăng đòi, vì vậy đành chiều theo. Hai đứa bé này kế thừa dòng màu nhà họ Trần cho nên bướng bỉnh và có chủ kiến mạnh mẽ không kém ai đó một chút nào, cô nhíu mày hơi kháng cự.
Bất chợt một bàn tay đặt lên chiếc eo nhỏ khiến Như Tuyết giật mình tỉnh lại. Hơi thở nóng ấm với hương bạc hà thoang thoảng phả vào tai cô.
- Hôm nay em đẹp quá!
Anh đã nói câu này khi đi qua mỗi bàn, ít nhất cũng phải hai mươi lần rồi. Cô nhăn mày tỏ ý chán chường đáp:
- Nhàm lắm, đổi câu khác đi.
Nghe vậy, Minh Vương nghiêm túc suy nghĩ, một lúc lâu sau mới nói:
- Hôm nay em rất đẹp.
Như Tuyết gần như ngất xỉu vì phạm trù ngôn ngữ hạn hẹp của anh. Vậy mà còn tỏ ra suy ngẫm nghiêm túc thực sự. Kết quả của anh lại chỉ là câu nói tương đồng như câu đầu. Cô giận dỗi quay đi không thèm chấp anh nữa.
Đúng lúc mắt cô chụp được nụ cười rạng rỡ hiếm hoi của bà Ella đang tiếp khách gần đó. Lâu rồi không nhìn bà kỹ, vẻ đẹp của bà vẫn vậy, thậm chí còn tỏa sáng hơn nhờ nụ cười kia. Cô cảm giác mơ hồ có gì đó thay đổi ở bà, vì vậy quay sang hỏi nhỏ anh:
- Mẹ anh hôm nay có vẻ vui hơn bình thường?
- Không phải mẹ anh mà là mẹ chúng ta – Minh Vương nhíu mày chỉnh lại, sau đó cười ranh mãnh – Tất nhiên rồi. Tại vì....dạo này bố bắt đầu về nhà thường xuyên hơn.
Thì ra là vậy. Phụ nữ dù lạnh lùng đến mấy, vướng vào tình yêu vẫn rất ngây thơ và ngốc nghếch. Niềm hạnh phúc của họ trở nên đơn giản và nhỏ nhoi, xoay quanh người mình yêu.
Như Tuyết quay lại ngắm nhìn niềm vui khó che giấu trong mắt bà. "Mong rằng mọi chuyện sẽ mỹ mãn" cô thầm cầu chúc cho bố mẹ chồng.
Bất chợt bà Ella chuyển hướng, đụng phải ánh nhìn của cô.
Hai người nhìn nhau trong giây lát, trong mắt họ có gì lóe sáng rồi vụt tắt. Hai người đồng thời quay đi nhưng dường như ngầm hiểu ý nhau, cùng nở nụ cười nhẹ.
Ngoài trời nắng vàng trải rộng khắp chốn. Hôm nay đúng là một ngày thu tỏa nắng đẹp đẽ vô cùng.
**************
Khoác trên mình chiếc váy ngủ màu trắng mỏng manh, Như Tuyết đứng bên cửa sổ thưởng thức cảnh đêm. Sau khi tắm xong, cô thoải mái và bớt mệt nhọc hơn nhiều.
Liếc nhìn căn phòng rộng rãi, chiếc giường đôi với bộ ga giường màu xanh dương yêu thích. Hai chiếc gối đôi nằm ngay ngắn trên giường tượng trưng cho đôi uyên ương sánh bước bên nhau không rời. Phía trên tường, cách đầu giường một khoảng là ảnh cưới đẹp đẽ của hai người. Cô mặc váy cưới cười rạng rỡ trong vòng tay anh, còn anh luôn dành cho cô ánh mắt say đắm và nụ cười hạnh phúc suốt từ khi cô nhận lời cầu hôn của anh.
Lúc này cô đang đứng trong tân phòng của hai người. Cô đang đợi anh tắm trong kia. Vậy là bọn họ đã thực sự trở thành vợ chồng. Qua đêm nay, anh và cô sẽ hoàn toàn thuộc về nhau cả trên luật pháp lẫn trong tim mỗi người.
Nếu chỉ gói gọn trong một từ "hạnh phúc" thì quá tầm thường và ít ỏi để diễn tả tâm trạng của Như Tuyết bây giờ, nhưng cô không có cách nào miêu tả nó rõ, không thể vạch mặt đặt tên từng thứ cảm xúc đang đong đầy trái tim cô, chảy qua từng mạch máu lan tràn khắp cơ thể đầy sống động.
Từ phòng tắm đi ra, Minh Vương khoác áo choàng tắm đơn giản, trên tay là khăn lau tóc. Vừa nhìn thấy Như Tuyết thần người đứng bên cửa sổ ngắm sao, anh liền bỏ khăn xuống giường, bước tới ôm cô từ phía sau. Mũi ra sức hít hà hương thơm man mát và thoang thoảng như hoa sen trên người cô, không kiềm được bật thốt lên:
- Người em thơm quá!
Giật mình trong vòng tay anh, màu đỏ nhanh chóng bò lên mặt Như Tuyết, lan dần đến cổ bởi lời khen và hành động thân mật của anh.
- Em đang nghĩ gì vậy? – Xoay người cô lại, để cô nhìn thẳng vào mắt mình, anh không thích cô trầm ngâm vẻ đầy tâm sự hoặc không để ý anh như vừa rồi. Anh muốn cô lúc nào cũng nhớ đến sự hiện diện của mình, có gì hai người cùng sẻ chia.
Hiểu rõ suy nghĩ của anh qua ánh mắt sâu thẳm và nồng nàn đó, Như Tuyết phì cười rồi dựa đầu vào vai anh, nhẹ nhàng nói:
- Không có gì...chỉ là cảm giác không thật, cứ lâng lâng như đi trên mây.
- Anh cũng vậy... Em nghe xem. – Anh cười để đầu cô áp vào nơi trái tim đang thổn thức đập. Nó đang sục sôi và vui sướng như muốn bay đi. Tâm trạng xao xuyến gần như không ghìm xuống được.
Nghe rõ từng nhịp đập mạnh mẽ của anh, cô xấu hổ cúi mặt không dám ngước nhìn ánh mắt cháy bỏng của anh, sợ mình sẽ bị anh thiêu đốt cả tâm can.
Nhưng Minh Vương đâu chịu buông tha cho cô dễ dàng. Đưa tay nâng cằm cô lên, anh say đắm nhìn thẳng khuôn mặt cô, sau đó từ từ cúi đầu xuống hôn lên đôi môi thơm ngọt và tươi mát của cô.
Hai người ôm nhau cùng chìm đắm trong nụ hôn tuyệt vời và đầy cảm xúc.
Cuối cùng sau một chặng đường khúc khuỷu với những vật cản chắn ngang, họ đã về đến đích, hai tay vẫn đan chặt vào nhau.
Vì một sự nhầm lẫn ngang trái, sau đó nhầm lẫn nối tiếp nhầm lẫn, đến cuối lại tạo ra một kết quả đúng đắn nhất. Liệu có phải do duyên phận được sắp đặt từ trước? Chỉ biết rằng đây là một sự nhầm lẫn diệu kì, bởi cho dù lúc đầu nó có là đau đớn thảm khốc đến đâu, có phải trả giá bao nhiêu thì cuối cùng nó vẫn là một sự thực chân chính với hạnh phúc viên mãn.
Đời người ai biết trước được? Đau khổ chưa phải là kết thúc cuối cùng. Có là kết thúc cuối cùng hay kết quả ra sao đều do chính bản thân quyết định, quan trọng là bạn có dám đối mặt và thử thách hay không?
Bầu trời trên cao sâu thăm thẳm và trong sáng như tấm gương khổng lồ phản chiếu mọi hỉ nộ ái ố của nhân gian. Lại là một đêm đẹp trời với những ngôi sao lấp lánh.
Tấm rèm màn đêm kéo xuống là lúc những hình ảnh phải qua kiểm duyệt nghiêm khắc của đôi vợ chồng hạnh phúc kia trình chiếu.... Mọi người tế nhị đều biết ý quay đi, nhường lại khoảnh khắc riêng tư tuyệt vời cho nhân vật chính.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]