2. DIỄN KỊCH.
Một buổi chiều thu mát mẻ, cơn mưa bất chợt kéo ngang qua để lại từng giọt nước tinh khiết vương *** trên mái nhà, rơi tự do xuống đất. Cùng lúc đó chuông reo báo hiệu buổi học kết thúc.
Mọi người tranh nhau đứng ngoài cửa, rối rít gọi điện cho người thân bởi cơn mưa đến quá đột ngột, không ai chuẩn bị trước.
Đứng ngoài cùng sát với mái hiên, Như Tuyết đưa tay hứng nước mưa theo thói quen ưa thích, miệng nở nụ cười bình thản, không hề gọi điện hay cuống quýt như những người khác.
Cơn mưa mùa thu là đẹp nhất vì nó không quá dữ dội và thảm khốc như mùa hè, cũng không lạnh lẽo và dai dẳng như mùa đông. Nó chỉ nhẹ nhàng và thanh thoát như làn gió phớt qua tâm hồn để lại chút gì đó lãng mạn và cảm xúc khó nắm bắt.
- Chị có tâm hồn thi ca quá nhỉ? Cứ như nữ thần vệ nữ thanh khiết trong thiên nhiên vậy?
Bất chợt một giọng nói ngọt quá đến phát ngấy vang lên làm Như Tuyết bừng tỉnh, rụt tay về quay lại nhìn. Vẫn là mấy cô gái luôn gây sự với cô.
Thực sự đến một ánh mắt nhìn họ cô còn cảm thấy lãng phí, những trò châm trọc và bới móc đó đã làm cô chán ngấy, chẳng buồn bận tâm từ lâu. Vì vậy cô chẳng nói gì, chỉ cười không chấp rồi bước đến chỗ khác yên bình hơn.
Nào ngờ họ cứ quyết bám đến cùng. Hai cô gái vẫn ăn mặc thiếu vải và phong cách kiểu biển đỏ gạch chéo dành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-nham-lan-dieu-ki/2483100/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.