Mấy ngày nay trong thành phố có dịch sốt virus, nhiều em nhỏ đã phải nghỉ học để tránh lây nhiễm các bạn. Không may Như Tuyết đã trở thành nạn nhân đầu tiên.
Gần sáng cô bắt đầu sốt nóng rồi sốt lạnh, Minh Vương vội vàng gọi điện lôi cổ vị bác sĩ tại nhà đang còn trong giấc nồng và gần như đe dọa ông ta đến ngay lập tức.
Sau khi đo nhiệt độ và khám tổng thể cho cô, ông bác sĩ đứng dậy, vẻ mặt bất mãn nhìn anh như muốn nói " có cần gấp gáp đến vậy không?", nhàn nhạt nói:
- Chỉ là các triệu chứng bình thường của sốt virus... Truyền nước sẽ nhanh khỏi thôi.
Dứt lời, ông ta ra hiệu cho cô y tá bên cạnh chuẩn bị dụng cụ truyền nước, còn mình chọn mũi kim và ống tiêm.
Vừa nghe phải truyền nước Như Tuyết đã nhăn mày, sợ hãi nắm chặt tay Minh Vương. Từ nhỏ cô là đứa bé khỏe mạnh, rất ít khi bị ốm, vì vậy không phải tiêm chích nhiều cho nên đâm ra sợ kim tiêm. Nhìn ông bác sĩ cầm kim tiêm lòng bàn tay cô đã toát mồ hôi, sinh ra phản ứng kháng cự tự vệ.
Hiểu rõ điều đó, anh dịu dàng vuốt má cô, tay khác vỗ về mu bàn tay cô an ủi.
- Đừng sợ, xong ngay thôi.
- Anh nhớ bịt mắt em và giữ chặt em nhé. – Cô sợ sệt dặn dò anh khi bác sĩ tiến đến gần.
Bộ dạng như con thỏ nhát gan hiếm thấy của cô làm anh bật cười, sủng nịnh thơm vào trán cô rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-nham-lan-dieu-ki/2483095/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.