Đêm hôm đó, ái ân thương tiếc nhẹ nhàng vô bờ.
Ngoài lần đầu mới vào phòng hai người đều quá mức kích động ra, thì trong suốt quá trình Tiêu Đồ rất dịu dàng êm ái. Động tác của anh rất nhẹ, không trêu đùa, không làm người ta khó chịu… Anh cẩn thận mang tới cho cô niềm khoái hoạt.
Toàn bộ hành trình đều nghĩ tới sức khỏe của cô, sợ cô lại sốt tiếp, anh thậm chí không cởi hết đồ cô ra. Dù có chút trở ngại, nhưng Duy Duy cảm thấy đây là sự gắn bó cực hạn cho một lần kết hợp.
Chẳng có thứ khiến người ta khốn khổ và sảng khoái, nhưng có sự yêu thương chở che vô cùng tựa một đôi tình nhân nồng nàn.
Sáng sớm, Duy Duy rón rén bước vào thang máy lên lầu.
“Em đi làm rồi à?”
Vừa vào cửa đã có tiếng nói ôn hòa vang lên, khiến cô hết hồn.
“Em quên mang theo điện thoại, anh từ bệnh viện về nhà chẳng thấy em đâu, đang tìm kiếm em khắp nơi đây.” Nói những câu này không phải để trách cứ hoặc làm cô áy náy, mà hy vọng cô hiểu được mọi người ở chung phải nên thông cảm lẫn nhau.
“Em…”
Cô nghĩ rất lâu rồi ngập ngừng nói: “Em… về nhà mẹ, mẹ… mẹ muốn em ngủ lại…”
Lời của cô khiếnTriệuNhân Thành im lặng không nói gì.
“Em… em về phòng trước.” Vì chột dạ, Duy Duy chẳng dám đứng lâu.
“Ừ.” Anh cũng không nói nhiều.
“Tinh thần em thoải mái hơn rồi, anh rất yên tâm.”
Không dám nán lại, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-nham-hiem-cua-tieu-do/2134451/quyen-4-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.