Chuông cửa bỗng vang lên tiếng ‘đinh đong’.
Duy Duy đang ngồi trên giường xem một quyển tạp chí du lịch, nghi ngờ hạ tờ báo xuống.
Là ai đây? Sẽ không là…
Buổi trưa bận rộn chạy đôn chạy đáo, nên Triệu Nhân Thành gọi bà Triệu đếnsao? Da đầu Duy Duy tê điếng, bây giờ cô rất sợ ánh mắt sắc bén của bàTriệu.
Cô lịch sự mở cửa, nhưng người đứng bên ngoài mang mộttúi đầy đồ ăn khiến cô ngây người trong chốc lát, rồi vừa mừng vừa sợnói:
“Thỏ Thỏ, sao anh lại tới đây?”
“Anh không thể tới à?” Anh lạnh giọng hỏi.
Anh đến thăm bệnh cũng không cho
Không, không phải thế! Cô tưởng rằng… tưởng rằng… anh sẽ chẳng bao giờ quantâm mình nữa. Bởi vì hôm nay cô trông như người mắc nợ.
“Tới xem em ăn cơm chưa?” Mặt anh vẫn lạnh lẽo.
Anh đã hứa sẽ chăm sóc khi cô xạ trị, cho dù nơi phải đến khiến anh rất khó chịu, nhưng tuân thủ lời hứa chính là tính cách của anh.
“Bácsĩ Triệu… kêu mẹ nấu cho em món canh móng giò heo, nghe nói ăn nó sẽ hồi phục máu rất nhanh…” Vừa thấy anh, cô đã chột da. Thậm chí sợ đến mứcđem chồng sắp cưới của mình sửa thành bác sĩ Triệu.
Canh móng giò heo? Anh nhíu mày hỏi:
“Em ăn rồi?” Trước khi xạ trị, đánh chết cô cũng không ăn thứ đầy mỡ màngnày. Đừng có nói với anh, sau khi tế bào ung thư bị thuốc tiêu diệt thìtính tình cô cũng biến chuyển hoàn toàn!
Cô cười gượng, vì quả thật cô không động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-nham-hiem-cua-tieu-do/2134448/quyen-4-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.