Nghe xong lời của bác sĩ, Triệu Nhân Thành khô cứng người thật lâu, mà Duy Duy cũng giật mình.
“Chuyện vẫn chưa xảy ra, không nên lo lắng nhiều. Trước mắt hãy chăm sóc tốtcho bệnh nhân là chủ yếu, có lẽ thuốc thang sẽ khống chế rất lý tưởng,vốn dĩ chưa cần phải phát triển đến bước này.” Vị bác sĩ khép chiếc cặplại, cất tiếng an ủi.
Mặc dù chưa có gì xảy ra, vẫn là lời nói suông, nhưng nó khiến trái tim Tiêu Đồ đập thình thịch, bất an.
“Bác sĩ nói kết quả kiểm nghiệm ra sao? Chúng ta có thể hiến gan cho Tiểu Vũ không?” Dung Hoa đến muộn, lập tức hỏi ngay.
Trong phòng mọi người không ai hó hé, Tiêu Đồ vội kéo Dung Hoa, nói:
“Anh có việc tìm em!” Không chỉ cướp người, anh cũng ngang ngược giật luôn quả táo mới cắn được một nửa trên tay Tiểu Vũ.
* * *
Chẳng ai chú ý đến hành động của Tiêu Đồ, vì hy vọng của mọi người đều bị dập tắt. Lỡ như sự việc diễn ra thật, trong số nhiều người như thế chỉ cómột mình Duy Duy mới cứu được Tiểu Vũ.
“Tôi có việc muốn tâm sự, cô có thể đi ra ngoài nói chuyện không?” Triệu Nhân Thành ảm đạm nhìn vào m
Duy Duy rất căng thẳng, bởi vì cô biết bác sĩ Triệu sẽ nói với mình điềugì. Hiến gan chẳng phải là chuyện muốn hiến thì hiến. Bác sĩ Triệu nóiđúng, lúc đi kiểm nghiệm cô rất nhiệt tình, nhưng cô cũng chỉ là ngườitrần mắt thịt, một khi sự việc được xác định thì trong lòng rất sợ hãi,rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-nham-hiem-cua-tieu-do/2134431/quyen-3-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.