Coi như bớt chút thời gian lại thăm hỏi bạn trai đi. Nếu anh ta rảnh rỗi thì cùng nhau đi ăn khuya, hoặc đi xem phim cũng được.
Duy Duy vỗ nhẹ đôi gò má, cố gắng xua đuổi cơn buồn ngủ, để lộ nụ cười ngọt ngào như mật.
Anh ta luôn thích nói: ‘Cưng ơi! Anh thích nhất là lúc em cười, nó sáng lấp lánh như ánh mặt trời trên ton thế gian này.’
Mỗi lần hẹn hò, bạn trai luôn quyến luyến không nỡ chia tay. Cô nghĩ nếumình xuất hiện đột ngột, chắc chắn sẽ làm anh ta bất ngờ, thật kinh ngạc lẫn vui mừng.
Duy Duy đặt hành lý sang một bên, đưa tay lên bấm chuông. Chờ đã một phút trôi qua mà vẫn không có ai mở cửa.
“Đinh đong… Đinh đong.” Cô lại bấm chuông thêm vài lần nữa.
Hai phút… rồi ba phút… bên trong vẫn không một chút động tĩnh.
Anh ta đang làm gì nhỉ? Bạn trai của cô là một huấn luyện viên thể hình,thời gian làm việc hầu như là buổi tối, lại hao tốn rất nhiều sức lực.Cho nên mỗi ngày mười giờ khuya anh ta mới tan tầm, về nhà mệt mỏi quánên không muốn ra khỏi cửa.
Đây là những lời bạn trai nói, và cô rất tin tưởng không hề nghi ngờ. Cô lấy điện thoại gọi, thì anh ta đã tắt máy.
Có khi anh ta đang ngủ chăng? Duy Duy nhìn đồng hồ, đã gần một giờ sáng.Có lẽ cô thật lỗ mãng, làm sao chỉ vì câu nói của Kim Bàn Tính mà rốiloạn cả tay chân lên thế này?
Quá mệt mỏi, Duy Duy quyết địnhkhông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-nham-hiem-cua-tieu-do/2134391/quyen-2-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.