Lữ Giang, một vị cảnh sát anh minh chính trực, hoàn toàn khác biệt với cái gia đình hủ bại của hắn. Việc hắn trở thành cảnh sát vấp phải phản đối kịch liệt, nhưng hắn không quan tâm, kiên quyết đi theo con đường của mình. Tất nhiên, việc làm của gia đình hắn, hắn không biết chút gì.
Cố Lam xoa xoa môi, mỉm cười, bước đến trước mặt Lữ Giang hiện đang ôm chặt lấy bố mình.
“Thật hiếu thảo nha, một đứa con trai tuyệt vời đấy. Lữ Giang phải không nhỉ?” Mắt phượng cong lên, Cố Lam xoa xoa đầu của Lữ Giang, đổi lại một ánh mắt chán ghét cùng ghê tởm. Cô thản nhiên cười, cũng không rút tay ra.
“Cậu, tôi nhìn thấy ánh sáng của thiên sứ trên người cậu, thứ ánh sáng chói mắt, thiêu đốt cái ác, ánh sáng của bình minh, hi vọng, chính nghĩa. Nhưng đồng thời...” Cố Lam chỉ vào trái tim của Lữ Giang.“... cậu cũng thật tội nghiệp. Ôi ôi ôi, quá tội nghiệp! Quá đáng thương!”
“Cô có ý gì?” Lữ Giang rút ra súng ngắm thẳng vào trái tim Cố Lam, khiến cho những kẻ áo đen xung quanh cô đột ngột phát ra khí tức lạnh lẽo.
“A hi hi...” Cố Lam che miệng cười, nhưng nụ cười đó lại khiến cho nam nhân da gà nổi lên.”Cậu sẽ không bắn tôi.”
Đối diện đôi mắt dịu dàng đến rợn người kia, tay của Lữ Giang run lên suýt chút đánh rơi súng. “Cô, có ý gì?” Hắn cố gắng trấn định. Khí tức người phụ nữ này... quá kì lạ...
“Hi hi hi...” Cố Lam che miệng cười, lấy một tờ giấy đập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-nguy-hiem-kho-cuong/2920047/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.