Hôm sau, cô có một buổi quay phim tại gần công ty anh, đương nhiên Mạc Tử Thần không thể bỏ lỡ cơ hội này được, sau khi nghe tin tức từ thư ký về đoàn phim của cô sẽ quay diễn ở gần đây, thì ngay lập tức trong 5 phút anh đã có mặt tại phim trường.
Đạo diễn Trương không hiểu nguyên do gì mà một đoàn phim nhỏ không nổi như họ lại có được sự chú ý từ Mạc tổng, nhưng cũng chính vì có mặt của anh mà đoàn phim cũng có thêm vốn đầu tư.
Đường Uyển Niệm hôm nay phải dậy sớm đi quay phim còn chưa kịp ăn sáng, nên tranh thủ lúc nghỉ ngơi để cảnh quay khác quay cô đã đến ghế nghỉ của mình ăn sáng.
“Chị Đường, đồ ăn sáng của chị!” Trợ lý nhỏ của Đường Uyển Niệm tên Đỗ Vi Vi, là người trợ lý thân cận trong nghề của cô.
“Chị cảm ơn!”
Bữa sáng của cô cũng không có gì đặc biệt, ít bánh mì và sữa tươi như vậy là cô có thể chống cự đến giờ cơm trưa rồi.
Mạc Tử Thần nhìn thấy cô ăn đồ ăn đạm bạc, người lại xanh xao không đủ dưỡng chất liền cho người mua đồ ăn đầy dưỡng chất cho cô.
Đường Uyển Niệm đang ăn bánh mì của mình, thì trước mắt đã thấy một hộp cơm được nhân viên trong đoàn mang đến.
“Tôi không có gọi cơm!” Đường Uyển Niệm lên tiếng hỏi
“Đây là cơm của đoàn phim đem đến cho cô!” Nhân viên đoàn phim trả lời rồi rời đi.
Đường Uyển Niệm cầm hộp cơm lên mở ra, bên trong có rất nhiều đồ ăn, còn có thêm một bát canh đi kèm.
***
Bên kia anh cùng thư ký riêng của mình đang xem lại kịch bản, anh phải xem xét kịch bản của cô có chỗ nào cần cắt bỏ không, nói là xem nhưng ánh mắt của Mạc Tử Thần lại không thể rời khỏi Đường Uyển Niệm, dường như trên người cô phát ra thứ gì đó thu hút vậy, càng nhìn lâu càng mê mẩn.
“Thư ký Lý, cậu nghĩ xem làm thế nào để người phụ nữ chú ý đến mình!”
Lý Hiên đứng bên nghe câu hỏi từ Sếp liền giật mình, trước giờ toàn là người chú ý đến Mạc tổng, anh đâu chịu để ý bây giờ hỏi vậy có phải là yêu rồi không?
Lý Hiên cười trong lòng, lâu nay còn tưởng sếp mình thích đàn ông nữa: “Theo tôi quan sát thì chỉ cần sếp thật lòng theo đuổi thì ắt sẽ có được tình yêu!”
Lý Hiên còn chưa trải qua mối tình nào thì lấy đâu ra lời khuyên cho anh, mà cũng rất tò mò nhìn theo ánh mắt anh thì bắt gặp thế mà anh lại đang cười với một người phụ nữ.
Mạc Tử Thần đang nghĩ đến chuyện hôm qua Đường Uyển Niệm cảnh cáo mình không được đến gần cô thế nên anh mới cười.
Không đến gần em thì làm sao bắt em về nhà làm vợ được.
***
Buổi trưa anh bao cả đoàn làm phim ăn cơm tại nhà hàng cao cấp, Lương Kiều Anh và Sở Hạo Thiên đương nhiên cũng ngồi ăn cùng, hai người đó một người là diễn viên chính còn một người cũng là diễn viên được khá người biết đến đóng vai phụ, hai kẻ đó đúng là xứng đôi.
Đường Uyển Niệm ngồi cùng bàn ăn với họ nghe họ xưng em xưng anh trước mặt cô khiến cô buồn cả nôn. Kẻ trên miệng năm năm trước toàn là những lời yêu em suốt đời, yêu em bằng cả trái tim, bây giờ những điều đó lại lặp lại trên môi đối với người phụ nữ khác. Đường Uyển Niệm cười trừ nếu không phải là có bữa trưa miễn phí cô đã không đến đây, chính vì không muốn ngồi nghe hai người họ tình tứ, nên cô đã ăn nhanh chóng rồi rời đi, nếu còn ngồi ở đó thêm chắc cô nôn tại chỗ mất. Trong thời gian nghỉ trưa cô lại bắt xe đến bệnh viện thăm bà một chuyến.
Đến nơi nhưng cô không dám vào, chỉ lẳng lặng đứng bên ngoài nhìn bà, cô sợ mình vào trong bà không nhận ra mình lúc đó sẽ khóc mất, Đường Uyển Niệm đóng viện phí và thuốc men cho bà tuần này rồi nhờ y tá chăm sóc bà chu đáo xong mới rời đi.
Ra bên ngoài bệnh viện, Đường Uyển Niệm đứng đó một hồi lâu nhìn về phía biển, nơi xa xôi mà cô chưa từng được đến, cô oán trách ông trời bất công, đã sinh ra cô sao không thể cho cô được một gia đình hạnh phúc, bà thì bệnh không nhớ ra đứa cháu thân yêu của mình, đến người mình yêu suốt năm năm tưởng chừng sẽ có hạnh phúc ai ngờ hắn lại là kẻ lừa đảo, lừa tình yêu của cô suốt năm năm qua.
Đường Uyển Niệm lại một lần nữa tuyệt vọng, bây giờ cô chỉ là một diễn viên nhỏ không có triển vọng cũng không có ai to lớn phía sau chống lưng, nếu không đủ dũng khí sẽ rất dễ bị lật đổ khỏi ngành, nếu cô mất đi nguồn thu nhập thì bệnh của bà sẽ không có tiền để chữa trị.
Đứng lặng người một lúc rồi cô cũng bắt xe về phim trường, khi xuống xe lại bắt gặp được người mình thầm yêu thích nói khác là fan- Mộ Thừa Vũ, người đã giúp cô trả số tiền ở cửa hàng tiện lợi.
Cô thấy nam thần trong lòng mình đang ở trước mặt, cũng giống bao người khác không nhịn được mà chạy đến.
“Anh!” Cô lên tiếng gọi, Mộ Thừa Vũ cũng nhìn lại thấy cô liền ngạc nhiên.
“Là cô sao?” Mộ Thừa Vũ không ngờ có thể gặp lại cô ở đây, đúng là trái đất tròn.
“Anh đang quay phim ở gần đây sao? Chuyện bữa trước em vẫn chưa có dịp báo đáp anh!” Cô cố lấy thêm lý do để trò chuyện thêm với nam thần
“Chuyện đã qua lâu rồi không cần đền đáp, với lại chỉ qua là một lớn nước cam thôi!” Mộ Thừa Vũ cười rồi nói tiếp: “Tôi chỉ là đến công ty thăm một người bạn ở gần đây thôi, mà cô làm gì ở đây?”
“Em quay phim ở gần đây, em vừa dùng bữa trưa về!”
Mộ Thừa Vũ ngạc nhiên, bởi trước giờ anh chưa từng thấy cô: “Cô là diễn viên sao tôi chưa từng thấy? Cô tên là gì?”
“Em tên Đường Uyển Niệm chỉ là một diễn viên nhỏ thôi anh, chưa được nhiều người biết đến nên anh không biết em là điều đương nhiên!” Cô cười ngượng mà trả lời.
“Đường Uyển Niệm, hình như tôi đã xem qua một đoạn phim cô đóng, diễn không tồi!” Mộ Thừa Vũ lúc trước cũng chỉ là lướt web thấy đoạn phim giới thiệu nên thấy tên cô rất ấn tượng nên mới thử xem.
“Cảm ơn anh!” Cô được nam thần khen hai má không ngừng ửng đỏ vì ngại.
“Vậy tôi đi trước đây, bữa sau gặp lại!” Mộ Thừa Vũ vẫy tay chào cô rồi bước về phía công ty Mạc gia.
Đường Uyển Niệm cúi chào nhìn bóng nam thần đi mà trong lòng lại thấy vắng.
Anh ấy thật đẹp trai, lại ăn nói nhẹ nhàng tinh tế nữa!
Cô suýt xoa nhìn bóng Mộ Thừa Vũ rời đi lòng đầy hâm mộ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]