Đợi đến khi Bạch Cơ Uyển khuất khỏi tầm mắt của anh, Doãn Tư Thần chậm rãi quay trở lại phòng bệnh của Lạc Hy. Cô đã ngồi dậy từ bao giờ, gương mặt ưu nhã, lãnh đạm tựa như con búp bê sứ tinh xảo, vô lo vô ưu. Doãn Tư Thần từ từ ngồi bên cạnh cô hỏi han.
"Đã đỡ hơn chưa?"
Lạc Hy thản nhiên trả lời lại anh.
"Đỡ rồi."
Doãn Tư thần nhìn bộ dạng mềm yếu của cô trong lòng không khỏi chua xót.
"Em đến đón tôi sao lại thành ra như này?"
"Có lẽ là do nhìn thấy những thứ không đáng nhìn."\_cô cười lạnh, giọng có vài phần tự giễu.
"Tôi và cô ấy không như em nghĩ đâu!"\_Doãn Tư Thần vội giải thích như bản thân vừa mắc phải sai lầm lớn.
Anh càng giải thích thì lại càng cho thấy mối quan hệ đó mập mờ khó đoán. Điều này làm trái tim cô tê tái, đau xót, cố chống chọi lại sự yếu ớt của bản thân, Lạc Hy gắng gượng tỏ ra quật cường, nở nụ cười miễn cưỡng .
"Anh không cần phải giải thích!"
Nhận được câu trả lời của cô, Doãn Tư Thần thở phào nhẹ nhõm. Thật may khi Lạc Hy không nghĩ quá nhiều nhưng anh đâu biết ẩn sau nụ cười đó là vết thương đang rỉ máu đầy ưu thương của cô. Tâm trạng anh có phần phấn chấn hơn, cầm lấy bát cháo , từ tốn múc 1 thìa ân cần đưa đến miệng cô.
"Nào, an một miếng cho mau khỏe."
Hành động cũng như biểu tình này khiến Lạc Hy có phần bất ngờ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ngot-ngao-cuoi-cung/2371768/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.