Lạc Hy cố nén nước mắt, nhìn bàn tay bỏng rát run rẩy của mình. Gượng ép bản thân nở một nụ cười tươi tắn nhất nhưng nó lại khiến cho cô càng trở nên cô tịch hơn. Bóng dáng u tối khi anh quay lưng đi gần như mang theo tất cả những điều hạnh phúc, vui vẻ, ấm áp đều lấy đi hết, chỉ để lại sự sầu bi, tê tái tựa tình kiếp ngàn năm. Cả căn phòng bỗng vang lên tiếng điện thoại, Lạc Hy khẽ nhìn vào màn hình, ánh mắt thoáng vẻ do dự rồi cuối cùng cũng nhấc máy, giọng nói khàn khàn.
"Tiểu Hy, có chuyện gì vậy?"
"Thế nào rồi? Ả Bạch Cơ Uyển không làm khó bà chứ?"- Trương Tử Vy nói qua điện thoại có chút nghiêm túc cùng lo lắng.
"Không...không có..."- Lạc Hy khẽ lau vội nước mắt nhưng vẫn không thể giấu đi được giọng nói hơi khàn cùng tiếng nấc nghẹn nhỏ.
"Tiểu Hy...bà...sao vậy? Hình như bà vừa khóc!"
Trương Tử Vy nghe được giọng điệu biến đổi khác thường liền nổi lên sự nghi hoặc, ngữ khí trở nên sắc bén.
"Nói tôi nghe, xảy ra chuyện gì?"Doãn Tư Thần có phải lại bảo vệ cô ta không?"
Ánh mắt Lạc Hy bỗng co rụt lại, khóe mắt vốn đã khô giờ lại ngấn lệ, bị Trương Tử Vy ní trúng giống như một lần nữa chạm vào nỗi đau của cô. Lạc Hy không kìm chế nổi tâm tình, giọng nói gấp gáp pha lẫn những tiếng nấc liên hồi.
"Tôi..tôi không sao...Cúp...cúp máy đây!"
Lạc Hy vừa nói xong liền dập máy ngay. Nước mắt không thể kiềm chế lại một lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ngot-ngao-cuoi-cung/2371711/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.