Phu nhân Mộ đặt tờ báo lên đùi, hai tay cầm tách trà nóng trên bàn lên thưởng thức một ngụm.
“Ta tưởng con sẽ ở khách sạn mãi chứ?”.
Phu nhân để tách trà xuống, lại tiếp tục cầm tờ báo dang dở lên đọc. Bà ta có vẻ không để ý đến Mộ Tâm cho lắm, chỉ xem như vài ba câu chào hỏi cho có hình thức.
Mộ Tâm mím môi.
“Con cũng định thế, nhưng nghĩ lại dù sao cũng phải về chào hỏi phu nhân. Vốn dĩ ngôi nhà này cũng có chủ, con không thể tự tiện ra vào được”.
Câu nói của Mộ Tâm dường như thu hút sự chú ý của bà ta. Tờ báo đang được dơ cao che đi gương mặt kiều diễm bị hạ xuống, bà ta đánh mắt ngước lên nhìn Mộ Tâm thoáng ý cười. Cơ mặt giãn ra, bà ta gấp tờ báo lại cất sang một bên.
“Vậy sao?”. Bà ta tiếp tục cầm tách trà vẻ cao quý khẽ nhấp môi.
“Xem ra thời gian ta để con đi du học tiếp bốn năm không lãng phí chút nào”.
Lời Mộ Tâm không phải là không có ẩn ý, nếu không bà ta đã chẳng có phản ứng như thế. Có thể thấy trong mắt bà ta đang hiện rõ sự hài lòng dành cho cô. Ý của Mộ Tâm quá rõ ràng, chẳng phải nói vậy là nói chủ nhân của căn biệt thự này là bà ta, còn thân phận con vợ lẽ không có tiếng nói, nên biết điều hay sao?
“Tất cả đều nhờ công dạy dỗ của phu nhân ạ”.
Bà ta khẽ cười gật gật đầu nhìn Mộ Tâm.
“Nhưng mà, từ khi đặt chân vào đây con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ngot-ngao-cua-cheval-blanc-ruou-vang/61069/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.