🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ở sân bay, Tống Chi Lâm đã có mặt từ trước đợi Nghiêm Mạnh Nhi. Một lúc sau, bộ ba đi công tác cũng trở lại

Hàng Châu, mọi người lần lượt chào tạm biệt rồi tách ra để về nhà một chuyến. Nghiêm Mạnh Nhi nhìn quanh thì thấy Tống Chi Lâm đang đợi phía trước, cô kéo vali tới chỗ anh ấy. Tống Chi Lâm cũng đã thấy và chủ động tiến về phía Nghiêm Mạnh Nhi.

"Xin lỗi, để anh đợi lâu rồi!". Tay chân bận rộn với đống hành lý.

"Không sao, tôi cũng vừa mới đến"

"Chuyến công tác thuận lợi chứ": Tống Chi Lâm hỏi han

"Rất thuận lợi"

"Vậy...chúng ta đi thôi"

"À.. được".

Tống Chi Lâm tiến đến chủ động kéo vali giúp Nghiêm Mạnh Nhi "để tôi". Anh lấy vali từ tay em ấy rồi bước đi.

"Không cần đâu ạ"

"Không sao... đi thôi".

Nghiêm Mạnh Nhi ngoan ngoãn nghe lời, anh ấy kéo vali đi trước còn em cũng theo sau rồi đi nhanh bắt kịp bước chân anh.

Đến xe, Tống Chi Lâm đã mở sẵn cửa ghế lái phụ cho Nghiêm Mạnh Nhi rồi anh đi lui phía sau cất hành lí.

Nghiêm Mạnh Nhi nhớ lại chuyện Diệp Hàng từng nói *chưa hề có ai dám ngồi ghế lái phụ của anh Tống ngoài mẹ anh ấy*.

Mặc dù những lần trước đã ngồi bởi vì không biết đến sự tích này của anh ấy, nhưng bây giờ đã hiểu thì không thể tùy tiện được.

Nghiêm Mạnh Nhi từ từ quan sát Tổng Chi Lâm đang ở phía sau, nhân lúc anh ấy không để ý đóng cửa phía trước lại, chuẩn bị mở cửa phía sau thì bị Tống Chi Lâm phát hiện

"Em thật sự xem anh là tài xế sao?". Anh đi lên phía trước, mắt nhìn đối diện Nghiêm Mạnh Nhi ở phía bên kia xe.

"Cái đó ...ghế lái phụ của anh..."

Lúc này trong đầu không nghĩ được gì để viện cớ ngồi phía sau, Nghiêm Mạnh Nhi căng thẳng, tay vẫn đang giữ ghế sau chưa dám mở ra.

"Phía sau không còn chỗ nữa, em ngồi phía trước đi".

Nghe Tống Chi Lâm nói vậy Nghiêm Mạnh Nhi cũng không còn cách nào, từ từ đi lên vài bước mở cửa ghế lái phụ ra.

Lúc vào xe, cô cũng quan sát phía sau thì đúng thật đã để rất nhiều đồ, Nghiêm Mạnh Nhi phát hiện từ lúc cô lên xe này giờ Tống Chi Lâm luôn hướng mắt về phía mình. Vừa rồi còn vô tình đối mặt với anh ấy, cô căng thẳng quay mặt phía trước. Nhịp tim lúc này đập rất nhanh, bối rối đến nỗi tay không biết làm gì ngoài việc nắm chặt con voi nhỏ trên túi xách đến mức biến dạng.

"Mạnh Nhi"

"Hả". Đột nhiên Tống Chi Lâm gọi cô, liền quay sang và trả lời anh.

"Thắt dây an toàn vào chúng ta mới có thể xuất phát được". Tống Chi Lâm ra hiệu dây an toàn vẫn chưa được thắt.

Nghiêm Mạnh Nhi căng thẳng, nhanh tay kéo dây an toàn thắt lại "à..quên mất".

Tống Chi Lâm thấy tay em ấy run như vậy cũng quay đi chỗ khác, tránh làm em ấy căng thẳng "Vậy chúng ta đi thôi".

"A... được"

Xe của cả hai rồi khỏi sân bay để về lại chung cư cả hai cùng xuống xe.

"Những đồ này có mang theo lên không? Tôi giúp anh!"

Tống Chi Lâm ra sau lấy vali giúp Nghiêm Mạnh Nhi. "không cần đâu, lát nữa đưa đến chiến đội CKC".

"Ô...vây sao?"



"Đi thôi" - Kéo vali đến trước mặt em ấy.

"Để tôi mang lên là được". Không muốn làm phiền Tống Chi Lâm nên muốn kéo vali của mình, nhưng anh ấy đã ngăn lại.

"Giúp em mang lên nhà...không phiền"

Đi đến bấm thang máy lên trên, đến trước cửa nhà của Nghiêm Mạnh Nhi thì giao vali lại cho em ấy.

"Cảm ơn"

"Không cần khách sáo như vậy!"

"Vậy...tôi vào nhà trước đây". Nghiêm Mạnh Nhi đã đặt tay trên cửa, chờ cái *gật đầu nhẹ* của Tống Chi Lâm nhưng không có.

Anh đột nhiên gọi tên cô "Mạnh Nhi...."

"Lúc nào đến căn cứ thì gọi tôi, tôi đưa em đi!"

"Cái đó...". Nghiêm Mạnh Nhi ngập ngừng.

"Đợi tin nhắn của em... tôi đi trước đây!"

Tống Chi Lâm đi lùi vài bước rồi quay người về hướng nhà mình rồi đi, đi được vài bước thì bất ngờ nghe được

Nghiêm Mạnh Nhi gọi anh lại: "anh Tống Lâm...đợi một chút!"

Nghe em ấy gọi mình, anh lập tức dừng bước rồi quay lại, thấy Nghiêm Mạnh Nhi đang tiến đến gần mình.

"Tặng anh". Đưa hộp quà đã chuẩn bị ở Trùng Khánh cho anh.

Tống Chi Lâm với ánh mắt bất ngờ hết nhìn hộp quà rồi lại nhìn Nghiêm Mạnh Nhi trước mặt, nghe em ấy nói tiếp

"Quà Trùng Khánh, ban truyền thông tặng mọi người".

"Cảm ơn". Nhận hộp quà trên tay, ngắm nhìn nó mà lòng như một hồi (Một chút tấm lòng mà ban truyền thông dành cho chiến đội LVB ai cũng có phần).

"Vậy lát nữa đến căn cứ, tôi nhắn tin cho anh".

"Được".

"Lát nữa gặp"

"Lát nữa gặp" - Tống Chi Lâm.

Cả hai về nhà của mình, Tống Chi Lâm mở hộp quà ra thì nhận được chiếc móc khóa in hình có chút giống anh và một con gấu bông nhỏ (1 con gấu bắc cực).

Nghiêm Mạnh Nhi gọi điện đang báo cáo tình hình với bố mẹ khi vào trong nhà: "Dạ, con vừa tới nhà, đang dọn dẹp hành lí"'.

"Mẹ cúp máy trước đây, mấy bà hàng xóm đang tìm mẹ"

"Dạ, bye bye mẹ".

Nghiêm Mạnh Nhi đang để quà của các thành viên LVB vào một túi, để sang một bên. Điện thoại vang lên (Mộng Như đang gọi đến]

Với lấy điện thoại trên bàn nghe máy:.

"Way, gọi mình có chuyện gì vậy"

(Đang làm gì đấy!"]

"Đang sắp xếp lại hành lí, sao lại gọi mình giờ này".

(Cậu gặp lại người đó chưa?)



"Người nào???". Nghiêm Mạnh Nhi đang tập trung dọn dẹp cũng không suy nghĩ mà hỏi lại.

(Đội trưởng của LVB đấy, mới đi hai ngày mà cậu quên người ta luôn sao?)

"Từ đầu cậu nói rõ luôn đi, đỡ phải vòng vo không?" - Đang thu xếp áo quần vào tủ.

(Sao...]

"Lúc nãy anh ấy đích thân đưa mình về nhà, cậu nói xem có gặp không?"

(Cái gì...đưa cậu về nhà] - Nhanh chóng tìm kiếm chỗ ít người để nói chuyện.

[Tiều Mạnh Nhi, sao không nghe tin tức gì với cậu vậy?)

(Có sắc quên bạn rồi phải không??)

"Oan ức quá, tính đợi tối gọi báo với cậu, nhưng không ngờ cậu nhanh vậy!"

"Sao... Anh Tố báo cáo cho cậu à" (Tố Lương Phong) - Nghiêm Mạnh Nhi xếp áo quần xong, cầm theo điện thoại ra phòng khách, dọn dẹp lại sofa.

(Làm gì có, mắc...mắc gì anh ta phải báo cáo với mình]. Nhắc đến Tố Lương Phong, Mộng Như ngập ngừng từ chối

"Chứ gì nữa, ngày nào hai người cũng chơi game cùng nhau mà". Càng nói càng thấy nghi ngờ hai người này.

[Không hề, cậu đang đánh trống lảng sang chuyện khác sao, quay lại chuyện của cậu đi]

Nghiêm Mạnh Nhi ngồi xuống sofa nghiêm túc nói chuyện với Mộng Như.

"Thì tối hôm qua, anh ấy nhắn tin hỏi thời gian bay của mình... bảo ngày mai anh ấy đến đón mình được không??.

Mình tính từ chối nhưng anh ấy bảo thuận đường nên sẽ đợi mình ở sân bay....". Nghiêm Mạnh Nhi tường thuật lại chuyện Tống Chi Lâm cất công đi đón cô ở sân bay.

(Vậy...anh ấy đến đón cậu sáng nay).

"Đúng vậy". Đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy ít trái cây đến sofa

[Aaaa...]. Mộng Như kích động cả lên [hai người đến bước nào rồi thế)

"Bước nào là bước nào...? Chỉ là đến đón mình thôi mà??". Bình thản mở máy tính mình lên, gửi chút tài liệu cho

Lưu Dương.

(Anh ấy đích thân đến đón cậu sau chuyến công tác...là người đầu tiên gặp cậu khi cậu bước xuống sân bay. Tôi đoán chắc rằng Đội trưởng Tống đang nhớ cậu nên muốn đón cậu sớm nhất có thể]. Mộng Như nêu lên quan điểm về hành động này của Tống Chi Lâm.

Nghiêm Mạnh Nhi vừa soạn tài liệu, vừa thưởng thức trái cây, bên cạnh lại nghe Mộng Như suy đoán.

[Mình nghe Tố Lương Phong bảo mấy ngày vừa qua anh ấy liên tục làm việc, không chú ý đến sức khỏe...Tố

Lương Phong cũng không khuyên nổi]

"Tố Lương Phong còn nói gì nữa không?"

"Không có, chỉ nói vậy thôi".

Hai cô gái trò chuyện một hồi lâu, Mộng Như đột nhiên nhắc đến chuyện Tống Chi Lâm đã hai lần mờ ám tỏ tình với bạn thân mình.

(Mạnh Nhi, cậu suy nghĩ đến việc trả lời anh ấy thế nào rồi?)

Nghiêm Mạnh Nhi cũng đã suy nghĩ rất nhiều đến chuyện này, cô biết anh ấy rất tốt với mình. Mọi hành động, lời nói đều hướng đến mình cô.

"Mình cũng không biết, chuyện gì đến sẽ đến".

Mộng Như kiểm tra đồng hồ, đã quá giờ nghỉ ngơi nên hẹn cô bạn tối lại nói chuyện, quay lại với cống việc của mình. Nghiêm Mạnh Nhi cũng thu xếp ít tài liệu và chuẩn bị đến căn cứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.