Giản Tân Khuyết lớn lên bên bà nội, từ nhỏ anh đã biết, mình và người khác không giống nhau, đứa bé khác có cha mẹ, nhưng anh lại không có. Anh chỉ hỏi vấn đề này một lần. Khi đó anh vẫn còn rất nhỏ, nhưng lại nhớ rất rõ. Ngày hôm đó, bà nội không có ăn cơm, nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, nước mắt luôn từ trong khóe mắt khép chặt chảy xuống, ba bữa cơm của anh là dì nhà hàng xóm đưa tới. Từ sau đó, anh không đề cập tới bất kỳ vấn đề nào liên quan đến cha mẹ nữa.
Giản Tân Khuyết và bà nội sống rất kham khổ, cơ hồ không có nguồn kinh tế. Mỗi khi ăn tết mừng năm mới, đều có một chú tới nhà, gọi bà nội là mẹ, còn mang rất nhiều thứ cho ho. Bà nội sẽ rất vui vẻ, nhưng vẫn sẽ thấy bà nội đang len lén lau nước mắt.
Chú đó luôn mặc quân trang thẳng thóm, đưa đến cho bọn họ rất nhiều thứ, khiến Giản Tân Khuyết còn nhỏ tuổi rất sùng bái, mỗi lần tới đều sẽ tu sửa đổi mới phòng ốc nho nhỏ của họ lại hết, Giản Tân Khuyết cảm thấy chú đó là vị thần từ trời giáng xuống, không gì làm không được.
Bởi vì sống ở nơi không khí rất tốt, cảnh mồ côi cũng không khiến Giản Tân Khuyết có ám ảnh gì, thành tích học tập của anh luôn luôn rất tốt, anh hi vọng về sau có thể có rất nhiều tiền, để bà nội sống thật tốt, tựa như chú đó.
Lúc thi tốt nghiệp trung học, thành tích của anh rất tốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-mem-mai-duoi-quan-trang/2771618/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.