"Ba, họp xong rồi hả ?"
"Đi đâu vậy?" Nói thì nói với Hạ Sơ, nhưng nhìn thì lại nhìn người sau lưng cô, thái độ vừa nhìn đã biết không thích.
"Không có việc gì để làm, nên ra ngoài đếm sao thôi."
"Hả? Đếm được bao nhiêu?"
"Ha ha, ba, ngài thật là càng ngày càng đáng yêu, thật trẻ con, ngài đang nói chính mình à?" Hạ Sơ nhìn trái phải không có người khác, cứ vui vẻ ha ha nói giỡn.
"Hạ Sơ, đừng đùa giỡn với ba, gian kế nhỏ của con với mẹ con ba đã biết hết rồi."
Ực, là tiếng nuốt nước miếng của Hạ Sơ.
"Vậy ngài chuẩn bị xử lý con như thế nào?" Đóng cửa suy nghĩ sao?
Hạ tướng quân không trả lời, chỉ vào Lương Mục Trạch nói: "Cậu, tới đây."
Lương Mục Trạch đứng nghiêm, chào. "Sếp."
Hạ tướng quân chỉ vào Lương Mục Trạch rồi nói với Hạ Sơ, "Sau khi diễn tập chấm dứt, con liền chuyển ra khỏi nhà cậu ta, một cô gái lại ở nhà của đàn ông, còn thể thống gì, để cho người khác biết, còn tưởng rằng Hạ Quang Viễn không nuôi nổi con gái nữa."
Hạ Sơ không nhanh không chậm, "Chuyển ra thì con ở đâu?"
"Tùy tiện ở đâu cũng được, nhưng không thể ở nhà cậu ta. Con và mẹ con liên thủ gạt ba, cho rằng ba là người điếc người mù sao? Mẹ con đã viết kiểm tra, thấy con chỉ là tòng phạm nên ba không truy cứu."
Hạ Sơ không kinh hãi, cha mình ở quân khu nhiều năm, phạm sai lầm liền viết kiểm tra úp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-mem-mai-duoi-quan-trang/2771570/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.