Tác giả: Lê Thanh Nhiên Editor: Bao Tô Bà ?️ ### Trải qua hai đoạn nhạc đệm không vui, bách gia tiên môn trong yến tiếc đều an phận hơn nhiều, mấy người trong tối ngoài sáng định nhét người vào cũng biết thu liễm phần nào. Tức Hi nhàm chán nghe mọi người bàn suông, nói cái gì mà đạo pháp, còn chẳng thú vị bằng việc mắng nàng đâu. Dùng cái gì để hết nhàm chán đây, chỉ có rượu Đỗ Khang. Ngày thường người của Tinh Khanh cung quản lý rượu cực nghiêm, chỉ có mỗi lần thiết yến mới bớt hạn chế. Tức Hi nhân dịp này rót từng ly rượu một, ừng ực như muốn uống cho đủ số lượng. Trước nay nàng vẫn có tửu lượng ngàn chén không say, ngoại trừ rượu núi Lan Kỳ ra, chưa từng gục bởi bất cứ loại rượu nào khác. Khi nàng định rót thêm rượu, Sư An quay đầu khẽ nói: "Sư mẫu, nên uống vừa phải." Tức Hi xua tay: "Ngươi yên tâm đi, ta không uống say đâu." Chê cười ai chứ, lúc này mới uống có bao nhiêu? Chưa đủ cho nàng khai vị đâu. Lúc này, Tức Hi đang uống vui vẻ, hoàn toàn quên mất hiện tại cơ thể nàng không thể so với trước kia được, đây là thân thể của tiểu thư khuê các Giang Nam đó. Tửu lượng của người Giang Nam đều kém vô cùng. Khi bất giác cảm thấy choáng váng, Tức Hi mới lộp bộp trong lòng. Nhưng mà nàng đã chẳng còn sức xoay chuyển trời đất, chỉ có thể mặc cho men say tùy ý bốc lên, cuốn thần chí của nàng chạy như điên, biến mất không thấy. Yến tiệc kết thúc, các tiên môn đạo hữu lục tục rời khỏi Tinh Khanh cung đến nơi dành cho khách nghỉ ngơi. Sư An đứng dậy khỏi chỗ ngồi, xoay người hành lễ với Tức Hi, nói: "Sư mẫu, bữa tiệc..." Chàng chưa kịp nói xong đã bị một đôi tay ấm áp ôm lấy cổ, mùi rượu nồng nặc cùng với tiếng cường sang sảng ngu đần ập vào mặt: "Ực, uống ngon lắm... rượu mơ uống ngon thật!" Sư An sững sờ tại chỗ. Cùng há hốc mồm còn có Tư Vi, Bách Thanh, Phụng Nhai và các vị Tinh Quân, đệ tử chưa rời đi. Sư An nhanh chóng phản ứng lại, kéo tay Tức Hi ra, Tức Hi say đến mức thần chí không rõ, trong miệng lầm bầm không biết nói gì đó, đứng cũng không vững. Thân thể của Tô Ký Tịch này khi uống rượu không hề biểu hiện ra mặt. Tức Hi đã uống rất nhiều rượu từ sớm, nhưng vì sắc mặt bình thường, lại luôn ngồi an tĩnh như đi vào cõi thần tiên nên không có ai phát hiện ra nàng say rượu. Các đệ tử chạy tới định đỡ Tức Hi, Tức Hi lại đột nhiên mượn rượu làm càn, ai tới cũng không cho chạm vào, đuổi hết tất cả người muốn đỡ nàng ra xa, xuống tay còn không hề nhẹ làm người ta sợ hãi. Chỉ có cánh tay Sư An đỡ nàng là vẫn vững vàng, may mắn thoát nạn. "Đừng chạm vào ta!" Tức Hi hét lên mấy tiếng, quay đầu lại mông lung nhìn về phía Sư An, một lúc lâu sau nàng mới chậm chạp phản ứng lại, nói: "Sư An hả?" "Sư mẫu, là ta." Tuy Sư An không nhìn thấy nhưng có thể thông qua âm thanh đoán ra cảnh tượng hỗn loạn lúc này. "Được rồi, ta muốn... nghỉ ngơi... ngươi... ngươi... đưa ta trở về đi!" Vừa nghe thấy xưng hô sư mẫu, Tức Hi đang say như bắt được cái cọc chống đỡ. Nàng nhìn quanh bốn phía, chỉ cảm thấy những người đưa mắt chứng kiến cảnh này đều khiến người ta ghét bỏ chướng mắt. Thế là nàng thuận tay chỉ A Hải đang đậu trên kệ bên cạnh: "Cả nó nữa, hai người đưa ta về phòng!" A Hải nghe vậy thì lia mắt qua, ánh mắt như có thể xuyên thủng một cái lỗ trên người Tức Hi. Tức Hi không sợ ánh mắt của A Hải, vẫn kiên trì muốn hai người bọn họ đưa về, ai khuyên cũng không nghe. Sư An đành phải nhận lời. Chàng dặn dò các vị đệ tử và Tinh Quân đã mệt nhọc cả một ngày sớm trở về nghỉ, sau đó một người một ưng vừa kéo vừa đỡ Tức Hi vất vưởng trở về phòng. Trên đường, Sư An đỡ cánh tay Tức Hi còn A Hải cắp cổ áo Tức Hi, bảo đảm nàng không lảo đảo ngã lên người Sư An. Tức Hi mơ hồ đi đằng trước, liên tục cảm thán đồ ăn ăn ngon, rượu uống cũng ngon, còn hỏi Sư An ngày mai có còn không. Sư An không hề mất kiên nhẫn, lần lượt trả lời câu hỏi của nàng, nói rằng chỉ hôm nay mới có yến tiệc, ngày mai không còn nữa. Mỗi lần Tức Hi đều gật đầu, có lẽ là đáp án này không làm nàng vừa lòng. Trong chốc lát, nàng lại ngóc đầu dậy khiến người ta dở khóc dở cười. A Hải ghét bỏ, hận không thể bắt tên ngốc này ném vào trong mương. Vừa trông thấy phòng Tử Vi, nó lập tức ném trả Tức Hi cho Sư An, tiêu sái bay đi. Sư An đỡ Tức Hi vào trong phòng, đặt nàng ngồi xuống ghế rồi định cáo từ rời đi ngay. Tức Hi lập tức đứng dậy lảo đảo nói: "Ngươi từ từ... ngươi từ từ hãy đi!" Nói xong nàng lại tự mình vướng ngã về phía sau lưng Sư An, Sư An vội xoay người bắt lấy cánh tay Tức Hi, dùng một một bàn tay đã giúp Tức Hi đứng vững. Ống tay áo màu trắng của chàng tung bay thật là đẹp, gợi cho Tức Hi nhớ tới lần đầu tiên nàng gặp chàng. Chàng đứng giữa vô số ma binh, thân ảnh mặc bạch y chuyển động linh hoạt, tà áo bay phấp phới. Cảm xúc xót xa khi cảnh còn người mất xuất hiện trong lòng, nàng lên án Sư An: "Ngươi con mẹ nó tại sao lại không chịu dạy ta học hả!" Sư An sửng sốt nghe Tức Hi nói lời thô tục, trong giây phút ngây người, Tức Hi đột nhiên bùng nổ túm cổ áo đẩy chàng ngã ra mặt đất. Một tiếng "bịch" vang lên, Tức Hi nhanh nhẹn cưỡi lên người chàng, ấn tay chàng xuống. Võ công của nàng vốn rất tốt nên cực kỳ cậy mạnh, Sư An muốn tránh thoát nhưng lại sợ làm Tức Hi bị thương, bèn trầm giọng nói: "Sư mẫu, người say rồi, mau thả ta ra." "Không! Ta không thả! Ngươi... ực... có phải ngươi ghét ta nên mới không chịu dạy ta đúng không?" "Đương nhiên không phải." "Vậy thì là ý gì?" "Ta có nguyên nhân của ta." "Vậy chắc chắn là ngươi ghét ta." "..." Sư An cảm thấy bây giờ không có cách nào thảo luận vấn đề này với nàng. Tức Hi trề môi, tủi thân gấp mấy lần Ngộ Cơ lúc nãy, nàng nói: "Ngươi ghét ta." Ngữ khí giống như từng quen biết này làm Sư An ngẩn ngơ một lát, chàng thở dài một tiếng rồi nói: "Tại sao ta phải ghét người?" "Bởi vì ngươi là người tốt còn ta là người xấu." Tức Hi nói với giọng chắc nịch, sau đó lại ngoài mạnh trong yếu nói: "Nhưng mà bây giờ ta là sư mẫu của ngươi, ngươi không được phép ghét ta." "Được, ta không ghét người. Sư mẫu, người đứng lên trước được không?" Sư An dở khóc dở cười. Tức Hi cúi đầu nhìn Sư An dưới thân, đôi mắt chàng bình yên không chớp, bên trong ánh mắt không có tiêu cự. Mắt Sư An rất đẹp, dịu dàng ngậm nước, hệt như hạt ngọc châu trong suốt, khóe mắt phiếm màu hồng nhạt. Cổ vì căng chặt mà lộ ra gân xanh, như là giấy trắng Tuyên Thành bị vẽ lên một bút mực nước màu tím nhạt. Trái tim Tức Hi bị cào nhẹ một cái, nàng hơi cúi người tới gần Sư An, thấy Sư An nhíu mày thì không dám đến gần hơn. "Vấn đề ngươi hỏi ta lúc trước ấy, Tinh Quân là gì. Thật ra ta cũng không hiểu lắm, là nhân tài phù hợp nên được lựa chọn hay là vì được chọn nên phải trở thành người phù hợp đây. Ngươi xem xem, đa số người trở thành Tinh Quân đều rất sợ chết vì thất cách." Tức Hi lẩm bẩm, buông tay Sư An ra nhưng vẫn không đứng dậy, nhìn trần nhà nói: "Nhất là ngươi đó, Tinh Mệnh Thư có yêu cầu cao với ngươi. Trước đây, hầu hết Thiên Cơ Tinh Quân đều chỉ sống được đến 17-18 tuổi là sẽ không trấn trụ được tâm ma, thất cách mà chết. Ngươi sống sót cũng không dễ dàng gì, bọn họ còn muốn ngươi làm này làm kia." Sư An ngồi dậy, hơi do dự vươn tay chạm vào bả vai Tức Hi, sau đó chuyển nàng từ trên người chàng xuống. Tức Hi cũng không phản kháng cứ ngoan ngoãn mặc chàng bày bố. "Hôm nay đa tạ sư mẫu đã nói chuyện giúp ta." Sư An chuyển đề tài. "Không có gì, bọn họ không thương ngươi, ta thương ngươi." Mắt Tức Hi vì say nên lờ đờ nhưng câu trả lời thì như chém đinh chặt sắt. Sư An bỗng thấy buồn cười. Thấy Sư An cười, Tức Hi cũng bật cười theo, nàng nói: "Sư An, có phải ta cũng là người tốt không?" "Phải." "Vậy ngươi mau khen ta đi." "Được." "Ngươi phải thường xuyên khen ta, khen ta... khen ta... vừa thiện lương... lại còn thương người." "... Ha ha ha ha ha ha được." Cuối cùng Sư An không kìm được cười thành tiếng, dường như đã rất nhiều năm chàng không còn cười như vậy. Chàng cười một lát, ánh mắt trống trơn bắt đầu hiện vẻ trầm tư. Trong bóng tối, chàng vươn tay thăm dò sờ cằm người đối diện, nơi đó bằng phẳng bóng loáng, không có dấu vết của mặt nạ hay dịch dung. "Sư mẫu, rốt cuộc người là ai?" Sư An khe khẽ hỏi. Nhưng Tức Hi tựa như không nghe thấy, ngốc nghếch ngả đầu ngủ. Tức Hi mơ thấy một giấc mơ rất quen thuộc, giấc mộng này của nàng rất dài, rất dài. Giấc mộng giống y như thật vậy, khiến nàng cảm khái bản thân hoá ra còn có trí tưởng tượng đến mức này, thôi thì lấp đầy ký ức bằng những cảnh trong mơ vậy. Nàng mơ thấy lúc mình vừa mới đến Tinh Khanh cung. Sau khi theo Sư An vào Tinh Khanh cung, Tức Hi nhanh chóng náo loạn Tinh Khanh cung đến trời long đất lở. Tinh Khanh cung là một nơi cực kỳ chú ý quy củ. Nơi ở xây đến vuông vức, cung phục và chỗ ăn ở phải được bày bố dựa theo âm dương ngũ hành. Xuân có anh đào - hạ có sen, thu có ngân hạnh - đông có tuyết, lời nói cử chỉ đều phải tuân theo khuôn phép. Với một người làm bạn với tội phạm truy nã từ nhỏ như Tức Hi, trời sinh xương cứng, vô pháp vô thiên, hoàn toàn không thể ép mình vào trong guồng được. Nàng có tài năng xuất chúng ở phương diện võ học và phù chú, nhưng tiên sinh dạy võ học là Tả Phụ Tinh Quân lại nói rằng khi nàng luận võ thường ra tay tàn nhẫn, thậm chí là âm độc, chỉ vì chiến thắng mà có thể mặc kệ quy tắc, không giữ lại lối thoát, thường xuyên đả thương huynh đệ đồng môn. Về tiên sinh dạy phù chú - Thiên Khôi Tinh Quân lại nói rằng nàng vẽ bùa luôn suýt là phạm húy dẫn đến phản phệ. Về phần tiên sinh dạy thơ văn lịch sử - Văn Khúc Tinh Quân thì bị nàng chống đối ở trên lớp nên tức giận cho ngừng giữa buổi học. Những đệ tử khác, ngoài Tư Vi ngày nào cũng cãi nhau với nàng thì đều trốn tránh nàng cả. Sư huynh chưởng sự Bách Thanh luôn đề xuất lấy lý phục người, nhưng ngờ đâu Tức Hi tuổi còn nhỏ đã là một cao thủ ngụy biện, một chiếc miệng léo nhéo khiến Bách Thanh nghẹn suýt thì hôn mê bất tỉnh. Nhưng nàng cũng chẳng có bao nhiêu ngày lành, sau khi Bách Thanh bị chọc tức đến mức sinh bệnh, Sư An chưởng sự thay hắn. Khi Tức Hi đang đứng trên lớp học lần nữa đại chiến ngụy biện 30 hiệp với Văn Khúc Tinh Quân thì bị A Hải xách cổ lôi thẳng tới Tích Mộc đường của Sư An. Nàng lơ lửng giữa không trung, khuôn mặt nhỏ bé trắng bệch vì sợ, vùng vẫy cầu xin A Hải thả nàng xuống. Nàng không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ độ cao. Từ sau đó, A Hải vô cùng vui vẻ trông chờ mỗi lần nàng gây ra rắc rối sẽ cắp cổ áo nàng, xoay nàng vòng vòng giữa không trung, nghe nàng la hét gọi bậy, cầu xin nó thả nàng xuống đất. Sư An thả sách trong tay xuống, đôi mắt ôn hòa phiếm hơi nước nhìn nàng hỏi: "Muội lại gây ra họa gì nữa?" A Hải kêu to vài tiếng, Sư An gật đầu. "Lại khiến Tử Thứ sư huynh không thể dạy hết buổi." Tức Hi phủi bụi bẩn trên người, không phục đứng dậy nói: "Đó là do huynh ấy không có bản lĩnh mà còn nói muội!" Sư An gập sách lại, tính tình tốt cười hỏi: "Tức Hi sư muội có cao kiến gì?" "Văn Khúc Tinh Quân nói cái gì mà kẻ phú lo thiên hạ[1], trở thành Tinh Quân thì phải phải bảo hộ chúng sinh. Muội không hiểu lắm, chẳng lẽ cứ kẻ mạnh là phải bảo vệ kẻ yếu hay sao? Huynh xem xem, trên đời này động vật mạnh mẽ như hổ báo, sư tử, mãng xà, có con nào bảo vệ con thỏ, con cừu không? Chỉ có cá lớn nuốt cá bé. Nếu cứ kẻ mạnh là phải bảo vệ kẻ yếu, kết quả trên đời này kẻ yếu không những vẫn chết, còn chết càng ngày càng nhiều, mà kẻ yếu còn liên lụy đến kẻ mạnh." [1] Kẻ bần lo thân, kẻ phú lo thiên hạ. Thuộc cuốn "Mạnh Tử" bao gồm những câu nói và lời phát biểu của Mạnh Tử do đệ tử của ông biên soạn. Sư An nghiêm túc nghe nàng nói, không hề phẫn nộ hay ngắt lời, thấy nàng dừng lại bèn hỏi: "Vậy Tử Thứ sư huynh đáp thế nào?" "Huynh ấy nói, con người sở dĩ khác với động vật ở chỗ có lòng người, tính người, biết lễ nghĩa, hiểu nhân ái. Muội bèn nói, con người và động vật không hề khác nhau, đều thích ăn thì ăn, thích uống thì uống. Với lại, hổ báo, sư tử không biết lễ nghĩa, không hiểu nhân ái, lúc ăn thì ngoạm từng miếng một, còn oai phong hơn những đạo lý của chúng ta." Tức Hi ngồi khoanh chân trước mặt Sư An, không hề để ý trả lời. Sư An bật cười, chàng nói: "Vậy muội cảm thấy bản thân là kẻ mạnh?" Tức Hi ưỡn eo: "Đương nhiên rồi. Bây giờ muội còn nhỏ nhưng sau này sẽ dần dần mạnh lên." "Vậy thế nào là kẻ mạnh, thế nào là kẻ yếu? Đầu bếp Vương nấu ăn ở nhà bếp, muội thích nhất món sườn heo chua ngọt của ông ấy, lấy ví dụ rằng một thời gian nữa ông ấy nhất định sẽ đánh không thắng muội, nhưng mà muội có thể nấu được món ăn mỹ vị như ông ấy không? Về phương diện nấu ăn, ông ấy là kẻ mạnh, muội là kẻ yếu, như thế dựa theo lý luận của muội, nếu muội không nấu được món ăn ngon, có phải nên đào thải kẻ yếu là muội hay không?" So sánh trí mạng của Sư An khiến Tức Hi không có cách nào phản bác. Việc từ bỏ món sườn heo chua ngọt của đầu bếp Vương trong kiếp này là chuyện không thể nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]