Đợi đến khi hô hấp bình ổn trở lại, cậu không nhảy lên mà kiễng chân với. Thứ nhất là không muốn tự rước nhục về thân, thứ hai là nếu 'Nhiệm vụ kinh dị' đã có thể sai quỷ mò đến tận nhà dọa cậu vậy thì đi ra hay ở lại có gì khác nhau đâu.
Hiển nhiên ba người còn lại không chung tần số não với cậu.
"Nhanh lên! Tất cả mọi người thử gọi điện thoại xem sao."
Rõ ràng trên điện thoại hiển thị cột sóng ở mức cao nhất, nhưng cho dù bạn bè thân thích hay số điện thoại khẩn cách đều không cách nào gọi đi được.
"Tút....Tút.....Tút...."
"Không được, tôi không gọi được cho ai cả." Nghê Ninh bị dọa khóc nấc, giọng nghẹn ngào: "Mọi người thế nào rồi?"
Phương Phương lắc đầu: "Tôi cũng không gọi được."
"Mẹ kiếp, đáng nhẽ tôi không nên tiện tay tải cái game quỷ quái kia xuống." Đổng Hạo hận không thể tự cho bản thân ăn hai phát vả.
Vào lúc ba người tâm như tro tàn đột nhiên phác giác còn một người nãy giờ chưa nói câu nào.
Úc Dạ Bạc dựa lưng vào vách tường trong suốt, đứng dưới ánh đèn đường chăm chú nhìn màn hình điện thoại. Ánh sáng huỳnh quang phác họa từng đường nét trên khuôn mặt tuấn tú, cánh tay mảnh khảnh lộ ra ngoài có chút trắng sáng dưới ngọn đèn đường.
Sáng đến mức khiến lòng người ngẩn ngơ, lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần vội vàng dò hỏi: "Úc tiểu ca, sao rồi, cậu có gọi ra bên ngoài được không?"
"Không được."
Không cần tiếp tục thử. Lối ra bị chặn, điện thoại gọi không thông, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-lua-chon-kinh-hoang-kinh-tung-thang-sinh/221532/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.