Chương trước
Chương sau
Cậu không dám cử động, tay phải dùng sức ép chặt lồng ngực hòng đè xuống cảm giác bất an cuồng loạn kia, nín thở từ từ ngồi xổm dưới đất.
Một giây, hai giây, ba giây…
Cổ họng Úc Dạ Bạc phát nghẹn gần như hít thở không thông, cậu chưa từng nghĩ tới một ngày bản thân sẽ bị quỷ dí đít trước cửa nhà.
“Ở đâu rồi… Ở đâu rồi… Ở đâu rồi… Ở đâu rồi… Ở đâu rồi…”
Lúc này, thời gian phảng phất như bị kéo dài vô hạn.
Chỉ mới vài giây ngắn ngủi mà Úc Dạ Bạc cứ ngỡ như đã trôi qua một thế kỷ. Mãi cho đến khi giọng nói kia cách ngày càng xa, nhịp tim khôi phục bình thường cậu mới dám cúi đầu xuống dưới nhìn thử.
Cậu đã đánh cược thành công, nữ quỷ váy đỏ đuổi xuống lầu dưới.
“Phù…” Úc Dạ Bạc thở dài một hơi, giống như một kẻ suýt bỏ mình vì đuối nước, lưng dựa bậc thang thở hổn hển cho đến khi oxy lấp đầy phổi lần nữa.
Nhà cậu ở lầu 23, ngay cả khi không có nữ quỷ đuổi theo thì lấy thể chất gà rù của cậu cũng không thể xuống được. Chưa kể cậu chạy bằng hai chân, còn con quỷ kia là bay, tốc độ và sức bền giữa hai bên chênh lệch quá nhiều.
Úc Dạ Bạc đoán có lẽ mình còn chưa kịp chạy xuống lầu 18 đã bị túm gọn, tuy thẻ đạo cụ của cậu có nhiều nhưng có giới hạn, sớm muộn gì cũng bị ăn tươi nuốt sống.
Vốn dĩ định hy vọng xương trắng nhỏ có thể quấn nữ quỷ một lúc để cậu có thể thuận lợi đi thang máy xuống, nhưng nhìn tình hình hiện tại… Úc Dạ Bạc móc điện thoại, có chút dở khóc dở cười phát hiện xương trắng nhỏ đã trở về máy, tên biến thành màu xám xịt, bên cạnh có thêm icon hộc máu.
Đoán chừng bị nữ quỷ mặc váy cưới đánh cho hộc máu.
Đặt lên bàn cân so sánh, Úc Dạ Bạc lại một lần nữa nhận ra Tần Hoài Chu có bao nhiêu trâu bò. Cùng là sinh vật triệu hồi từ thẻ đạo cụ, người trước có thể bỏ qua hạn chế của app đè quỷ xuống đất đánh cho kêu cha gọi mẹ, còn nhóc xương khô nhỏ là bị đánh cho sấp mặt.
Bảo sao mỗi lần đến nhiệm vụ Nuôi dưỡng của Tần Hoài Chu lại khó kinh khủng, ắt hẳn độ khó của nhiệm vụ liên quan đến sức mạnh của thẻ đạo cụ.
Úc Dạ Bạc ngồi nghỉ một xíu chuẩn bị về nhà.
Bây giờ quỷ váy cưới đang ở dưới, nếu cậu cứ phi thẳng xuống sẽ đụng phải nó, kế hoạch xông ra ngoài hoàn thành nhiệm vụ xem như vứt, vẫn phải bắt đầu từ game, chỉ huy Tần Hoài Chu tìm được gương đồng.
Cậu mở app, màn hình hiện lên vài tin nhắn.
“Tiểu Dạ?”
“Tiểu Dạ, em không sao chứ?”
“Tiểu Dạ, bên em thế nào?”
Úc Dạ Bạc trả lời: “Không có việc gì, giờ tôi lập tức về nhà.”
Tần Hoài Chu trong trò chơi phát hiện Úc Dạ Bạc đột nhiên biến mất, đoán được có lẽ quỷ váy cưới đã động thủ. Anh vô cùng nôn nóng nhưng không dám gửi quá nhiều tin nhắn để tránh quấy nhiễu cậu sử dụng đạo cụ, bây giờ nhận được hồi âm mới dám thở phào nhẹ nhõm.
… Tốt quá, em ấy không có chuyện gì.
Úc Dạ Bạc đứng dậy, rón rén bước xuống cầu thang. Ngay khi cậu muốn đi vào hành lang, đột nhiên liếc thấy một bóng đỏ sậm!
Úc Dạ Bạc muốn sang chấn tâm lý với cái màu đỏ luôn, vừa thấy màu đỏ cơ thể đã phản ứng nhanh hơn não, rụt ngay người về. Sau khi xác nhận không nghe thấy tiếng tim đập cậu mới chầm chậm thò đầu ngó xem.
Vừa lúc thang máy đi lên, ting một tiếng, cửa thang máy từ từ mở rộng, ánh đèn bên trong hắt ra chiếu sáng cả hành lang. Úc Dạ Bạc thấy rõ mồn một, một đôi giày thêu máu chảy đầm đìa đặt trước cửa nhà mình!
Úc Dạ Bạc: “… Đù.”
Đầu tiên là đầu lìa khỏi xác, bây giờ còn biết gài cắm “người” giữ cửa? Kiểu này bố ai chơi nổi.
Tuy không xuất hiện tiếng tim đập, nhưng hiển nhiên nếu ban nãy cậu cứ vậy xông qua, con quỷ váy cưới sẽ lập tức cảm nhận được rồi bay về giết.
Cửa có thể chặn, cửa sổ có thể bịt kín, nhưng còn lỗ thông gió của điều hòa thì cậu hết cách, trong nhà làm gì có xi măng sẵn để lấp.
Không thể trở về, trở về chính là là con đường chết, nhưng nếu không quay về thì Tần Hoài Chu phải làm sao?
Nghĩ tới cái đầu màu đỏ đang từ từ lớn lên trên đỉnh đầu Tần Hoài Chu, con ngươi màu trà vốn luôn bình tĩnh thản nhiên chợt bị nóng này bao trùm, lòng rối như tơ vò.
Làm sao bây giờ? Cậu nên làm gì bây giờ?
Úc Dạ Bạc theo thói quen muốn cắn ngón trỏ, nhưng nhớ tới vừa bị váy cưới nuốt qua, trên da dính thứ chất nhầy nhớp nháp khiến cậu chỉ đành cắn môi dưới, dùng cảm giác đau đớn ép buộc bản thân tỉnh táo.
Chắc chắn là không thể trở về được nữa, ít nhất là không thể đi về từ cửa chính, nhưng cậu làm gì biết bay… Leo từ cửa sổ ngoài hành lang? Không, không được, đây chính là lầu 23, trượt chân một cái là toi đời.
Còn có đạo cụ hay album nào dùng được sao? Ngay khi Úc Dạ Bạc đang tìm kiếm trong kho hàng cá nhân, chợt nghĩ tới gì đó.

Đúng rồi! Nếu vừa nãy cậu có thể phát sóng game kinh dị chân thật dưới mí mắt mấy triệu người có phải đồng nghĩa với việc lần này con quỷ không che chắn kết nối mạng? Hoặc là, có thể đăng nhập nền tảng livestream?
Ở đây bắt được wifi trong nhà, Úc Dạ Bạc mở điện thoại, ấn biểu tượng app livestream, không ngờ vừa mới đăng nhập điện thoại đã kêu “ting ting ting” dồn dập.
Chị Lý: “???”
Chị Lý: “Tiểu Úc, sao nhóc off ngang thế?”
Chị Lý: “Đừng mà!! Làm cái quái gì vậy, đêm nay app cho cưng vị trí đề cử nổi bật nhất, nhóc nói off là off thế nào?”
Chị Lý: “Sao còn tắt máy! Thật chứ! A a a a, chị khóc chết mất, em có chuyện gì không thể chờ livestream xong hẵng off à?!”
Chị Lý: “Em biết có bao nhiêu người muốn ngồi ở cái ghế đề cử kia không, người ta tặng quà cho trưởng bộ phận hoạt động còn không được kìa, em thật là……!”
Người thường sao có thể ngờ Úc Dạ Bạc đột nhiên log out là bởi vì đụng quỷ. Nhưng ai bảo mọi khi cậu livestream vô cùng tùy hứng, làm chị Lý cho rằng hôm nay cậu cũng giở quẻ như “lười” “muốn ngủ” “đói bụng” để tháo chạy. Thực sự khiến chị tức chết.
Tất nhiên lúc này Úc Dạ Bạc không rảnh trả lời chị Lý, cậu vội vàng che điện thoại, hơn nữa còn chuyển về chế độ im lặng, song đã chậm.
Khoảnh khắc cúi đầu, đôi giày thêu màu đỏ đặt trước ván cửa đã nhảy đến trước mặt!
Láng máng, Úc Dạ Bạc dường như nhìn thấy trên giày mọc hai cẳng chân trần trụi đầm đìa máu tươi!!
“Ở đâu rồi… Ở đâu rồi… Ở đâu rồi…”
Úc Dạ Bạc không chút do dự xoay người bỏ chạy, mới vừa tới lầu 25, tiếng tim đập đột nhiên xuất hiện.
“Thịch, thịch, thịch!”
Rất nhiều người từng có một cơn ác mộng giống thế này.
Bị quái vật đáng sợ đuổi theo, lẻ loi chạy giữa hành lang tối tăm không có điểm dừng, mà con quỷ phía sau cách ngày một gần!
Khi Úc Dạ Bạc chạy đến lầu 26, nhịp tim đập gần như đến cực hạn, con quỷ váy cưới theo sát phía sau.
Đờ mờ, Úc Dạ Bạc biết không còn kịp, cậu lấy huy hiệu đạt được trong nhiệm vụ “Ú tim” cài trước ngực. Khoảnh khắc mắt ấn nút sử dụng, cơ thể cậu như bị dính bùa định thân, không thể động đậy.
Cùng lúc đó, quỷ váy cưới đã bay lên.
Rõ ràng tốc độ của nó rất nhanh, nhưng thời điểm đến lầu 26, tựa như một thước phim điện ảnh quay chậm, chiếc cổ áo không đầu, bờ vai trống rỗng và làn váy nhỏ máu từ từ xuất hiện trong hành lang.
Ánh sáng xanh của biển thoát hiểm hắt xuống chất vải đỏ tươi khiến nó như nhuộm một mảng xanh biếc.
Váy cưới không đầu màu đỏ chậm rãi bay vào hành lang… Cho dù là Úc Dạ Bạc cũng có chút sởn tóc gáy.
Nhưng kỳ quái là, nó làm lơ Úc Dạ Bạc đứng trước mặt, cứ vậy lướt qua đầu cậu bay thẳng lên trên. Làn váy quét qua cánh tay chàng trai, xúc cảm mềm mại khiến người khác nổi da gà.
Đợi bộ váy bay đi, khoảng một phút sau Úc Dạ Bạc mới có thể cử động.
Cậu lại đoán đúng rồi, tác dụng của huy hiệu là bản “nhược hóa” năng lực của “Lý Minh”. Sau khi sử dụng người chơi sẽ biến thành một vật dụng bất kỳ trong mắt quỷ quái, tuy nhiên trong quá trình sử dụng cơ thể người làm nhiệm vụ sẽ không cử động được.
Cũng may chỉ số thông minh của quỷ váy cưới không cao, không có bất cứ nghi ngờ nào với chiếc sofa tự nhiên xuất hiện, gào thét đuổi lên lầu trên.
Nhưng chờ tới khi nó đuổi lên sân thượng sẽ phát hiện bất thường, Úc Dạ Bạc lo lắng lúc chạy xuống đụng phải đôi giày thêu màu đỏ kia, dứt khoát chạy lên thêm ba tầng, trốn vào hành lang lầu 29.
Cửa sắt của hộ gia đình lầu này mở toang, Úc Dạ Bạc chui vào, dù sao chỉ cần có khe hở là nữ quỷ sẽ vào được, cậu dứt khoát không đóng cửa.
Úc Dạ Bạc mệt mỏi ngồi xuống đất, cầm điện thoại tiếp tục làm chuyện đang dang dở, mở app vào livestream.
Bình luận màu đỏ xuất hiện.
[Yo, hóa ra cậu còn sống à, hì hì.]
[Thưởng x44444 tiền âm phủ]
Úc Dạ Bạc cố nén cơn điên tiết, ngó lơ con quỷ đáng ghét kia, mở mic điện thoại.
Tần Hoài Chu trong màn hình vẫn đứng ở vị trí cũ, anh bực bội không thôi, đầu đội khăn voan đi vòng quanh tại chỗ.
“Tần Hoài Chu, tôi đã trở về.”
“Hửm…? Tiểu Dạ?” Người đàn ông dừng bước, giọng nói run run khó nhận ra: “Em không sao chứ?”

“Tôi không sao.” Úc Dạ Bạc cố gắng làm cho hô hấp của mình trở nên bình thường: “Nhưng bây giờ tôi đang trốn trong hành lang dùng điện thoại, con quỷ kia đang đi tìm tôi, không biết khi nào sẽ bị nó phát hiện nên anh phải nhanh chóng tìm được gương đồng.”
“Ừm.” Hiển nhiên Tần Hoài Chu đã yên tâm hơn nhiều khi nghe được giọng nói của cậu.
Khác với lúc ở trong TV, góc nhìn lần này vẫn luôn tập trung vào Tần Hoài Chu, giống như đang chơi game 3D.
Cũng không biết có phải do ảo giác không, Úc Dạ Bạc cảm giác thứ trên đầu Tần Hoài Chu lại lớn hơn một chút.
Khoảnh khắc Tần Hoài Chu xoay người, cậu thậm chí còn nhìn thấy dưới mép khăn voan hơi đen đen.
Đó là cái gì?
Úc Dạ Bạc còn chưa kịp nhìn rõ thì Tần Hoài Chu dưới chỉ huy của cậu đã đi đến cuối hành lang.
“Tiểu Dạ, anh sờ thấy tường, là chỗ này sao?”
“Ừ…” Úc Dạ Bạc đang nói nửa chừng đột nhiên im bặt, hơn nữa nhanh chóng tắt mic điện thoại.
“Thịch, thịch, thịch, thịch…”
Tiếng tim đập lại xuất hiện!
“Ở đâu rồi… Ở đâu rồi… Ở đâu rồi…”
Ngay khi Úc Dạ Bạc vừa núp sau thùng rác thì quỷ váy cưới bay tới, kế hoạch “vườn không nhà trống” của cậu đã thành công mê hoặc nó, nhìn cửa sắt không đóng, con quỷ chỉ liếc thoáng qua rồi bay đi.
“Thịch… Thịch… Thịch…”
Chờ nhịp tim dần trở nên yếu ớt, Úc Dạ Bạc lập tức móc điện thoại.
“Tần Hoài Chu, anh…” Cậu nói được một nửa chợt dừng lại, chỉ cảm thấy không khí xung quanh như giảm xuống vài độ.
Tần Hoài Chu nghe ra khác thường: “Làm sao vậy?”
“Không có gì…” Yết hầu Úc Dạ Bạc có chút mắc nghẹn, xem như cậu đã biết thứ màu đen dưới khăn voan đỏ là gì rồi.
Là một mái tóc dài!
Hơn nữa chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi mái tóc đã dài đến thắt lưng Tần Hoài Chu.
Tất nhiên người đàn ông sẽ không có mái tóc dài như thế, bởi vì đó là một cái đầu của người khác!
“Là khăn voan đỏ hả?” Giọng điệu Tần Hoài Chu vẫn bình tĩnh, nhưng lời nói ra lại khiến người khác ớn lạnh: “Em không cần gạt anh, anh có thể cảm giác được đỉnh đầu ngày càng nặng… trên cổ còn có chút nhột nhột.”
Úc Dạ Bạc chỉ tưởng tượng chút cảm giác kia thôi đã thấy sởn tóc gáy: “… Anh không sợ à?”
“Sợ chứ.” Giọng điệu bình tĩnh ban đầu của Tần Hoài Chu bỗng hạ xuống, kèm theo một tí mùi vị đáng thương: “Chủ nhân, em phải an ủi anh.”
Úc Dạ Bạc dừng chốc lát, dỗ bằng chất giọng hơi sượng: “Đừng sợ, Tần Hoài Chu, không sao đâu, chúng ta có thể tìm được gương đồng ngay thôi.”
“Nhưng mà chủ nhân, anh vẫn thấy sợ.” Tần Hoài Chu hạ giọng nói: “Chờ tới khi hoàn thành nhiệm vụ em có thể đồng ý một yêu cầu của anh không? Sẽ không quá đáng đâu.”
Hửm? Hai chuyện này có liên quan gì à?
Úc thẳng nam không rõ.
Tần thảo mai nói tiếp: “Như vậy anh mới an tâm được phần nào.”
Nếu làm vậy có thể giúp Tần Hoài Chu an tâm một chút thì cũng chẳng sao, Úc Dạ Bạc không nghĩ ngợi nhiều đáp: “Ok.”
Chà, được Tiểu Dạ cho một hứa hẹn, đội một cái đầu khác trên đỉnh đầu quá hời.
Vì thế dưới sự chỉ huy của Úc Dạ Bạc, Tần Hoài Chu thành công mở cánh cửa phòng cuối cùng, hơn nữa còn tìm được tấm gương đồng kia.
Nó đang lẳng lặng nằm dưới đất – nơi Úc Dạ Bạc từng điều khiển nhân vật ngồi ghép gương.
Theo động tác đập nát của Tần Hoài Chu.
Màn hình hiện lên thông báo:
[Cánh cửa gương cổ đã mở, ở trong nhà Úc Dạ Bạc]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.