Bàn tay đang kéo cửa thành một khe hở bỗng cứng đờ, Úc Dạ Bạc đột nhiên nhận ra có chỗ không ổn. Trò chơi xuất hiện tên cậu, khuôn mặt cậu chợt lóe trên mặt gương đồng, có lẽ đó không đơn giản chỉ là hù dọa mà là nhắc nhở… trò chơi được nối liền với hiện thực! [Úc Dạ Bạc, cậu cần tìm được bốn mảnh vỡ gương đồng để triệu hồi oan hồn cổ trạch, hoàn thành trò chơi] Cậu đã triệu hồi ra oan quỷ cổ trạch! Trò chơi vốn dĩ chưa kết thúc! Úc Dạ Bạc phản ứng tức thì, “cạch” một tiếng, dùng tốc độ nhanh nhất đóng chặt cửa phòng rồi khóa trái. Khoảnh khắc cánh cửa đóng chặt, Úc Dạ Bạc nghe thấy nhịp tim đập của bản thân sắp tới cực hạn. “Thịch! Thịch! Thịch! Thịch!” “…” Lưng Úc Dạ Bạc ép chặt ván cửa, cố gắng điều chỉnh hô hấp, tận lực không phát ra tiếng động. Trong phòng im ắng, ngoài cửa cũng không có bất cứ tiếng vang nào. “Thịch! Thịch! Thịch! Thịch!” Một phút trôi qua, tiếng tim đập vẫn còn tiếp tục quẩn quanh. Úc Dạ Bạc dùng tay đè chặt lồng ngực, không thể khống chế cơn hốt hoảng, cậu lo lắng cứ đà này quỷ còn chưa bắt được thì cậu đã chết vì đột tử. Không, phải xem tình hình ra sao đã. Cơ thể chàng trai chầm chậm cúi xuống, nín thở chuẩn bị tâm lý bị giết khi nhìn qua khe cửa. Cậu nằm rạp dưới đất, nhòm từ bên trong ra. Nhưng không ngờ, ngoài khe cửa lại không có bàn chân, không có khuôn mặt, không có tóc hay bất cứ thứ gì đáng sợ. Không những không có mà dường như mọi thứ bên ngoài đều hết sức bình thường. Đèn ngoài cửa vẫn sáng trưng, dưới ánh đèn ấm áp, sàn nhà lát đá cẩm thạch nhạt màu, tay vịn cầu thang bằng gỗ, cuốn album treo trên vách tường bên trái…. Đều là những đồ vật quen thuộc Úc Dạ Bạc nhìn thấy hằng ngày, không có bất cứ điều dị thường nào. Ngay khi cậu nghi ngờ việc nhịp tim bản thân tăng vọt là do quá hồi hộp thì khóe mắt đột nhiên nhìn thấy một vệt đỏ phản chiếu trên nền đá cẩm thạch nhẵn bóng. Tuy hình ảnh phản chiếu không quá rõ ràng, nhưng từ hình dạng và màu sắc có thể khẳng định là một bộ váy đỏ lơ lửng giữa không trung! Giống hệt bộ quần áo cưới Úc Dạ Bạc nhìn thấy trong game. Quả nhiên nhiệm vụ sẽ không đơn giản, con quỷ trong game đã bò ra ngoài thế giới thật, hiện tại đang bay trước cửa phòng! Quá nguy hiểm, suýt chút nữa đã bị lừa, nếu vừa rồi Úc Dạ Bạc cứ thẳng tay mở cửa xông ra ngoài sẽ va trúng nó. Con quỷ trong livestream từng nói: Chỉ cần cậu hoàn thành trò chơi là có thể mở cửa, nhưng nó lại không nói ngoài cửa có quỷ hay không. Đây vốn dĩ chính là một cái bẫy, dẫn dắt cậu qua màn, hoàn thành phương thức triệu hồi, kế đó dịch chuyển ác quỷ đến thế giới thực. Nhưng nếu cậu không làm theo yêu cầu của quỷ cũng sẽ bị nhốt trong phòng. Từ trò chơi vừa rồi có thể nhận ra, tuy chỉ số thông minh của quỷ không cao nhưng chỉ cần nghe thấy hoặc nhìn thấy người sẽ lập tức đuổi theo. Nhà cậu không lớn bằng tòa nhà cổ, nơi có thể ẩn núp cũng không nhiều bằng, hơn nữa cậu cũng không có khả năng nhanh nhẹn như NPC trong game. Trò chơi và hiện thực là hai chuyện khác nhau. Cho nên bây giờ nhất định không thể mở cánh cửa này, đi ra ngoài chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết. Do đó nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ “thoát khỏi tòa nhà” chắc chắn còn cách khác. Nghĩ thế, Úc Dạ Bạc dần bình tĩnh lại. Cậu nằm rạp dưới đất nhòm qua khe cửa, xác định bộ áo cưới kia vẫn đứng im tại chỗ. Sau đó cậu rón rén rời khỏi cửa phòng, chờ đến khi bước tới bên cạnh máy tính, tiếng tim đập vẫn còn văng vẳng bên tai. “Thịch, thịch, thịch…” Chỉ là tiếng đập đã nhỏ hơn nhiều. Loại cảm giác này thật diệu kỳ. Là một trong những cơ quan quan trọng nhất của cơ thể con người, dù tim đập nhanh như vậy cũng không khiến Úc Dạ Bạc khó chịu mấy, chỉ khiến lòng người nghe cảm thấy rối bời. Úc Dạ Bạc mở điện thoại, Tần Hoài Chu vừa gửi qua vài tin nhắn hỏi thăm tình hình của cậu. Úc Dạ Bạc hồi âm: “Tôi không có việc gì, bên anh thế nào? Rốt cuộc anh đang bị nhốt ở đâu?”
Tần Hoài Chu: “Anh cũng không biết, anh bị nhốt là một căn phòng bốn bề tối tăm, nơi này rất nhỏ, cõ lẽ chỉ khoảng vài mét vuông. Anh cũng không thể nhìn thấy bản thân mình, chỉ có thể sờ lần đồ vật xung quanh.” Úc Dạ Bạc: “Anh sờ được cái gì?” Tần Hoài Chu: “Vách tường, chỉ có vách tường.” Anh bổ sung thêm: “Anh thực sự không thích nơi này.” Phảng phất như quay về không gian tối tăm trước kia, không có ký ức, cũng chẳng có Úc Dạ Bạc. “Dựa vào hình thức nhiệm vụ lần trước, chắc chắn bên tôi có manh mối để anh thoát khỏi không gian tối.” Úc Dạ Bạc dừng một chút, nói tiếp một câu: “Anh đừng hoảng loạn, tôi sẽ nhanh chóng tìm được.” “…” Bên kia im lặng hai giây mới đáp: “Chủ nhân, em đang an ủi anh à? Anh vui chết mất =w=” Úc Dạ Bạc: “…” Cái icon kia là học từ chỗ Bạch Bạch đúng không? Quả nhiên cho chút ánh nắng đã muốn chói chang, giờ này rồi còn lên cơn “nwngs” được! Nhưng cũng nhờ pha tấu hề của Tần Hoài Chu giúp cảm giác bối rối của Úc Dạ Bạc tiêu tan không ít, cậu dần quen thuộc với tiếng tim đập điên cuồng. Úc Dạ Bạc ngồi lại trước máy tính, ngạc nhiên phát hiện phòng livestream vẫn còn mở, nhưng khung giao diện rực rỡ ban đầu đã biến thành màu trắng đen quỷ dị, lượng người xem trực tuyến hiển thị chỉ có “1”. Con quỷ kia vẫn đang nhìn cậu. Trong phòng rất tối, chỉ có màn hình máy tính sáng lên, trong khung cửa sổ nhỏ của góc trên bên phải, khung nhỏ màu vàng “bắt” lấy khuôn mặt cậu. Dưới ánh huỳnh quang, làn da cậu trắng đến phát xanh, mắt phượng hẹp dài bỗng trở nên trống rỗng vô hồn. Hai chiếc tai mèo đáng yêu xuất hiện trên đỉnh đầu cậu, vốn là hiệu ứng cực kỳ đáng yêu chợt trở nên quái dị, tựa như tùy thời sẽ hóa thành một con quái vật, từng chỗ từng chỗ đều lộ ra tia u ám khó nói thành lời. Trong một khoảnh khắc nào đó, Úc Dạ Bạc thậm chí còn cảm thấy thứ mà camera chiếu ra căn bản không phải là mình. Ngay khi cậu chuẩn bị tháo camera trên máy tính, bình luận màu đỏ lại hiện lên lần nữa. “Úc Dạ Bạc, livestream của cậu vẫn còn tiếp tục, đừng có mà láo nháo.” Úc Dạ Bạc không thèm quan tâm nó, khăng khăng muốn tháo camera, nhưng khi camera quay sang bên trái, khung màu vàng lóe lên, hiệu ứng đặc biệt xuất hiện giữa khoảng không sau lưng cậu. Con quỷ trong phòng livestream đang ngồi trên giường. Úc Dạ Bạc đột nhiên quay đầu, nhìn thấy một chiếc cốc bay đến bên mép giường, sau đó rơi mạnh xuống đất. Đệt! Chàng trai vội vàng nhào qua nhưng không kịp, cũng may có thảm trải sàn nên chiếc cốc không vỡ, song lại phát ra tiếng rơi trầm đục, giữa căn phòng yên tĩnh vô cũng vang dội. Tiếng tim đập sắp biến mất đột nhiên xuất hiện. “Thịch, thịch, thịch, thịch!” Con quỷ mặc áo cưới bên ngoài nghe thấy! Úc Dạ Bạc vội vàng chạy đến bên cửa. “Thịch, thịch, thịch, thịch!” Theo bước chân ngày càng gần cửa phòng, tiếng tim đập càng lúc càng nhanh, gần như sắp lao ra khỏi lồng ngực. “Ở đâu rồi… Ở đâu rồi… Ở đâu rồi… Ở đâu rồi…” Giọng nữ u oán kia lại xuất hiện, cách một tấm ván cửa mỏng manh, khiến người ta hiểu rõ nó đang đứng ngay bên ngoài! Úc Dạ Bạc ép lưng lên ván cửa, tay nắm chặt bùa định thân, bởi vì cửa khóa nên tay nắm chỉ có thể xoay một nửa, phát ra tiếng kêu “cạch cạch”. “Ở đâu rồi… Ở đâu rồi… Ở đâu rồi… Ở đâu rồi!! Ở đâu rồi!! Ở đâu rồi!! Ở đâu rồi!!” Giọng người phụ nữ ngày càng nóng nảy, tiếng “cạch cạch” cũng càng lúc càng nhanh khiến lòng người phát rợn! Nhưng ngay khi tay nắm gần như sắp bị làm hỏng thì đột nhiên biến mất. “Thịch! Thịch! Thịch! Thịch……” Úc Dạ Bạc che ngực, cảm giác nhịp tim đập dần khôi phục bình thường. Quỷ đi rồi? Đúng rồi, mặc dù trong game con quỷ sẽ đuổi theo người chơi khắp nơi nhưng đúng là không thấy dùng bạo lực phá cửa bao giờ. Song Úc Dạ Bạc còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm lại nghe thấy tiếng tim đập “Thịch, thịch, thịch!”. Nó tính quay lại giết cậu ư? Úc Dạ Bạc nhanh chóng nằm sấp dưới đất nhòm qua khe cửa, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của chiếc váy cưới nào. Cùng lúc đó, tiếng tim đập càng lúc càng nhanh. Mặt Úc Dạ Bạc đã dí sát xuống thảm trải sàn nhưng nhìn kiểu gì cũng không thấy bóng đỏ, nó đi đâu rồi? Hay nó biết tàng hình? Không, không thể, trong game nó không có kỹ năng này.
“Thịch! Thịch! Thịch! Thịch!” Không còn nghi ngờ gì nữa, quỷ đang tới gần. Nhưng nó sẽ ở đâu? Khoan đã, Úc Dạ Bạc đột nhiên ý thức được một vấn đề cực kỳ đáng sợ. Nó biết bay! Cậu xoay mạnh người, đang muốn trốn đi, khóe mắt chợt thấy một bóng đỏ xuất hiện, không còn kịp rồi, cậu chỉ đành thuận thế nằm dưới đất, bò từng chút một về phía trước, vừa hay dùng chiếc giường che chắn cơ thể. Ngay sau đó, từ trong chiếc gương toàn thân đối diện phản chiếu hình ảnh khiến người ta sởn tóc gáy! Không biết từ bao giờ, bầu trời ngoài cửa sổ trở nên tối đen, ánh đèn nơi xa cũng không thấy, chỉ có ánh trăng nhợt nhạt chiếu xuống khung cửa kính. Một chiếc váy cưới đỏ bay lửng lơ trước ô cửa sổ, một cơn gió lạnh thổi qua, làn váy nhẹ nhàng lay động. Thật ra nếu đơn giản chỉ nhìn bề ngoài thì chiếc váy cưới vô cùng xinh đẹp, màu đỏ vui mắt, may vá thủ công tinh tế, cổ áo dựng đứng cài nút trên cùng, dùng chỉ vàng thêu đầy đủ các loại hoa văn nổi cầu kỳ như mẫu đơn, cánh bướm, tường vân, giữa áo thêu một con phượng hoàng quý phái, phối với đôi giày thêu màu đỏ đẹp mắt. Nhưng cố tình chiếc váy cưới này lại không có đầu cũng chẳng có chân, dưới váy còn đang chảy màu tòng tòng! “Ở đâu rồi… Ở đâu rồi… Ở đâu rồi… Ở đâu rồi…” Nó như một người phụ nữ cuồng loạn la hét bên ngoài. Cùng với tiếng tim đập thình thịch điên cuồng là âm thanh đập kính “bồm bộp”, bên trên bắt đầu xuất hiện từng hàng dấu tay dính máu, dày đặc, chằng chịt, nháy mắt bao hết mặt kính thủy tinh khiến nó bị nhuốm đỏ. Giờ phút này, mồ hôi lạnh thấm đẫm chiếc áo sơ mi trên người Úc Dạ Bạc. Cậu thực sự cảm thấy vô cùng may mắn vì ban nãy bản thân đã đóng cửa sổ, nếu không… con quỷ kia đã tiến vào từ lâu rồi. Sau một hồi chiến đấu với cánh cửa, con quỷ mặc váy cưới không thấy Úc Dạ Bạc, vài phút sau đột nhiên bất động, nhưng vẫn lửng lơ bên ngoài. “Thịch! Thịch! Thịch!” Úc Dạ Bạc chịu không nổi, dùng sức đè lồng ngực. Cũng đâu phải bức tượng, đứng im một chỗ làm gì hả? Úc Dạ Bạc khẽ nghiến răng, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, nên làm cái gì bây giờ? Tuy còn khá lâu mới hết thời gian làm nhiệm vụ, nhưng nếu con quỷ mặc váy cứ đứng im thì cậu cũng không thể di chuyển, hơn nữa Tần Hoài Chu… cũng không biết anh ở bên kia có an toàn không. Mang theo tiếng tim đập thình thịch, trong đầu chàng trai bỗng lóe lên một ý nghĩ táo bạo. Cậu nhấc mép thảm bên cạnh giường, sau đó chầm chậm bò dưới thảm ra ngoài. Cậu cố gắng không phát ra tiếng động, bò được nửa đường thì dừng lại, nhìn mặt gương phía sau, hơi thở phào. Quả nhiên con quỷ mặc váy cưới giống hệt trong game, chỉ phản ứng với tiếng động và khi nhìn thấy cậu. Vì thế Úc Dạ Bạc bò từ dưới thảm đến trước bàn đặt máy tính. Bên cạnh bàn máy tính có mấy ngăn tủ đựng đồ thủ công, vừa hay che khuất cửa sổ, bên ngoài không nhìn thấy được. Trước cửa phòng không có vật che chắn, nếu cậu đứng lên mở cửa chắc chắn sẽ bị phát hiện nên chỉ có thể đến chỗ này. Mặc dù biết con quỷ ngoài kia không nhìn thấy nhưng hành động dưới mí mắt quỷ cũng là một bài khảo nghiệm tâm lý cực kỳ nặng đô, Úc Dạ Bạc cẩn thận ngồi lên ghế máy tính. Cậu chú ý thấy một biểu tượng bên cạnh phòng livestream trên thanh tác vụ máy tính. Ấn mở, là giao diện trò chơi vừa rồi, bên dưới đen xì, chỉ có một dòng chữ đỏ như máu. [Úc Dạ Bạc, chúc mừng cậu thành công hoàn thành trò chơi] Mãi cho đến giờ Úc Dạ Bạc mới phát hiện góc dưới bên phải giao diện thế mà lại còn một nút “Cửa tiếp theo”. Cái nút chữ xám trên phông nền đen, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được. Hố con mẹ nhà mày. Úc Dạ Bạc thầm mắng cả lò con app Nhiệm vụ kinh dị mười nghìn câu, cẩn thận tắt âm thanh, sau đó mới cầm chuột ấn vào. Màn hình đen xì mấy giây, khi màn hình sáng lên lần nữa, giây phút nhìn thấy rõ khung cảnh bên trong, đồng tử Úc Dạ Bạc chợt co rụt. Cậu ngẩn người chừng ba giây, nhanh chóng lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Tần Hoài Chu: “Tần Hoài Chu, tôi thấy anh rồi.” Tần Hoài Chu: “Ở đâu cơ?” Úc Dạ Bạc: “Trong máy tính.” Lịch sử lặp lại lần nữa. Nếu trong nhiệm vụ Nuôi dưỡng lần trước Tần Hoài Chu là người nhìn thấy cậu thì trong nhiệm vụ lần này cậu lại là người nhìn thấy anh, đã vậy còn là ở trong máy tính.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]