Nhật ký kết thúc tại đây.
Không có lảm nhảm dông dài, không có tình tiết gây shock, nhưng chỉ với một câu cuối cùng đơn giản cũng khiến người khác lạnh cả sống lưng.
Nếu như vừa rồi còn thầm toát mồ hôi hột hộ hai mẹ con này thì bây giờ lại không rét mà run, càng nghĩ càng thấy ớn sợ.
Mục Lị có chút khó tin: “Không phải chứ… chẳng lẽ bà ta không biết đó là quỷ sao?”
“Chỉ sợ là biết.” Úc Dạ Bạc nhún vai, giọng điệu lạnh lùng: “Nhưng bà ta lại cảm thấy đứa con trai này càng tốt hơn đứa con trai cũ.”
Rõ ràng người phụ nữ viết quyển nhật ký là một người mẹ vô cùng nghiêm khắc, đứa trẻ vừa tròn 10 tuổi đã ngày đầu tắt mặt tối làm bài và học vẽ, chỉ có một vài giờ ngủ, ngay cả một lần chơi ú tim với mẹ cũng là nhờ sinh nhật.
Đoán chừng ngày thường càng tội hơn.
“Không, không thể nào.” Mục Lị khó mà tin nổi, cô vén tóc mái ra sau tai, vô thức sờ đôi khuyên tai trên vành tai mình, đó là món quà mẹ tặng cô: “Sao trên đời lại có người mẹ như vậy? Có lẽ do con quỷ kia mê hoặc bà ta.”
Cũng không loại trừ khả năng này.
Nhưng nói thế nào đi chăng nữa, hơn mười năm trước Lý Minh và mẹ chơi một ván ú tim, trong trận trốn tìm đó xuất hiện một Lý Minh khác, người mẹ tắc trách cũng không phát hiện kẻ kia không phải con trai mình.
Có lẽ chính vì nguyên nhân này mà con quỷ ở lại biệt thự, trở thành một “Lý Minh” khác.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-lua-chon-kinh-hoang-kinh-tung-thang-sinh/1111061/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.