"Ahhh." Bảo vệ bị dọa sợ ngồi trên ghế dựa, ngẩng đầu nhìn Úc Dạ Bạc trước mặt, tức giận nói: "Cậu làm gì vậy? Bị điên à?"
Hắn không nhìn thấy Tần Hoài Chu cho nên lầm tưởng Úc Dạ Bạc là người bắt mình về.
Nhưng dù sao cũng đúng ý đồ của Úc Dạ Bạc, cậu thuận thế đặt tay lên vai bảo vệ: "Anh à, đi đâu mà gấp, nãy anh mới nói gì nói hết ra xem nào."
"Buông tôi ra, cậu..." Bảo vệ vốn tưởng Úc Dạ Bạc thoạt nhìn gầy gò ốm yếu có thể một tay đẩy ngã, nào ngờ bị Tần Hoài Chu ép chặt trên ghế không cựa quậy được.
Càng đáng sợ hơn là cậu thanh niên đẹp trai trắng trẻo này không biết từ đâu móc ra cây búa, hơn nữa còn là loại búa đầu nhọn.
Để tránh lần sau bị mắc kẹt ở xó xỉnh nào đó Úc Dạ Bạc đã mua một chiếc búa đục dự phòng, không ngờ lôi ra dọa người cũng khá tốt.
Bảo vệ sợ tới mức sắc mặt thay đổi, nhìn Úc Dạ Bạc như thằng điên trốn trại, cuối cùng cắn răng nói: "Đệt mợ, cậu điên à? Cậu có biết mình đang làm gì không?"
"Tôi chả làm gì cả." Khuôn mặt Úc Dạ Bạc lộ nụ cười "hiền lành": "Chỉ muốn hỏi anh hai vấn đề."
"Thứ nhất, rốt cuộc trong Trung tâm Thương mại có thứ gì? Thứ hai, tại sao anh từ chức? Mời anh nói đúng sự thật."
Chữ "mời" được nói với chất giọng lịch sự nhưng ý tứ đe dọa quá rõ ràng.
Úc Dạ Bạc nói xong cũng cảm thấy bản thân vô cùng có tài năng đảm nhận vai Boss
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-lua-chon-kinh-hoang-kinh-tung-thang-sinh/1111032/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.