Sáng hôm sau, sau khi Tần Hoài Chu đã làm lạnh xong liền kéo Úc Dạ Bạc đang tức giận vì bị phá vỡ giấc ngủ ra ngoài mua đồ, nhưng mới vừa bước chân ra khỏi phòng đã đụng mặt Úc nữ sĩ.
Thấy hai người lén la lén lút, Úc nữ sĩ quăng một câu oanh tạc điếng người: "Chào hai cục cưng, mới sáng bảnh mắt hai đứa muốn đi đâu vậy? Không lẽ mấy đứa đi hẹn hò?"
Úc Dạ Bạc: "...."
Hẹn cái con khỉ khô, rốt cuộc cậu có phải con của mẹ không đây?
Úc nữ sĩ mang quần áo của hai người bỏ vào máy giặt, sau đó đẩy họ ra bàn ăn cơm sáng.
Lúc rót sữa bò bà đột nhiên nhìn thấy trên tay Tần Hoài Chu có vết thương, ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Tần, con bị thương lúc nào thế hả?"
Đệt, bị phát hiện rồi.
Úc Dạ Bạc đối diện ánh mắt cầu cứu của Tần Hoài Chu, nuốt miếng bánh mì trong miệng. Sau khi hai bên giao lưu ánh mắt một hồi, người đàn ông lộ vẻ mặt 'Em cứ yên tâm'. Anh cầm cốc sữa bò lên uống, mặt không đổi sắc nói: "Cái này...cô à, thật ra là cháu bỏ nhà đi bụi."
Úc Dạ Bạc: "....."
Không phải, ánh mắt ban nãy của tôi đếch phải ý này.
Tần Hoài Chu nâng cánh tay, năm vết tay cào hôm qua giờ chỉ còn lưu lại dấu sẹo mờ nhạt: "Chỗ này đều do ba cháu đánh mà ra. Ba mẹ cháu vốn cực kỳ gia trưởng, bởi vì cháu không theo ý họ học nghiên cứu lên nên sau khi tốt nghiệp hai người họ đã giam cháu trong nhà. Ngày ba bữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-lua-chon-kinh-hoang-kinh-tung-thang-sinh/1111021/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.