Gương mặt Trạch Dương lộ rõ vẻ bất mãn trước thái độ kì lạ của Hoài Phong. Anh nắm chắc chiếc điện thoại trong lòng bàn tay như muốn nghiền nát nó. Nhưng Trạch Dương cũng chẳng có thể phản bác, hay làm gì được chỉ biết ngậm ngùi làm theo.
Chết tiệt! Anh ta bị gì vậy chứ?? Hóa điên rồi à? Rõ ràng trước đó đã thỏa thuận đàng hoàng rồi kìa mà??"
Trạch Dương ngồi phịch xuống ghế, ánh mắt lạnh lẽo dán chặt vào màn hình máy tính. Những thông tin về Khương Vĩ vẫn hiện lên trước mắt, nhưng chẳng hiểu sao anh không thể tập trung được.
"Hoài Phong... cậu ta thực sự bị cái gì cuốn lấy rồi. Trước giờ chưa từng thấy cậu ấy bận tâm nhiều đến ai như vậy. Chết tiệt, kiểu này thì mình tiêu đời mất."
Anh thở hắt ra, ngả người dựa vào ghế, bàn tay vẫn cầm chặt chiếc điện thoại. Lòng anh rối bời, vừa khó chịu với thái độ khó hiểu của Hoài Phong, vừa tò mò về người tên Khương Vĩ kia.
Bên phía Hoài Phong
Trong khi đó, ở ngôi nhà nhỏ, Hoài Phong bước chậm rãi qua từng góc phòng, ánh mắt sắc sảo quan sát từng chi tiết. Căn phòng khách tuy nhỏ nhưng khá gọn gàng, chỉ có điều mọi thứ đều mang một gam màu tối, khiến không gian trở nên nặng nề.
Anh chợt dừng lại trước một chậu cây nhỏ đặt trên bệ cửa sổ. Chiếc chậu có vẻ đã lâu không được tưới nước, lá cây úa vàng, cành khô khốc như sắp rụng.
"Chắc là vì bận công việc quá nên em chẳng có thời gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-lua-chon-cua-em/3722727/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.