Khi Trạch Dương vừa rời đi thì từ trên tầng hai có một bóng đen lấp ló. Khẽ đưa ánh mắt quan sát từng nhất cử nhất động của cậu. Hắn ta lặng lẽ nhìn ngó xung quanh, cảm thấy không còn ai, xác nhận mọi thứ đã an toàn. Hắn thập thò lấy một chiếc điện thoại từ trong túi quần ra rồi bấm số liên lạc với ai đó.
Tiếng chuông điện thoại vang lên một hồi, vẫn không có ai nghe máy. Thời gian kéo dài càng lâu thì càng khiến cho hắn ta cảm thấy lo sợ, tim không ngừng đập nhanh như muốn thoát ra khỏi cơ thể.
Tâm trạng hắn hiện tại đang vô cùng bất an, không ngừng đi qua đi lại, vò đầu bứt tai trong lòng cứ lâng lâng một cảm giác kì lạ không thể diễn tả thành lời. Bây giờ hắn chỉ cầu mong cho người bên đầu dây mau mau nghe máy, nếu không may bị phát hiện thì hắn sẽ không dám nghĩ tới chuyện gì sẽ xảy ra với bản thân mình nữa:
"Chết tiệt! Nghe máy đi mà. Sao không ai nghe máy hết vậy"
Vừa nói dứt câu thì đầu dây bên kia có giọng nói vọng ra:
"Báo cáo đi." Giọng nói mạnh mẽ dứt khoát.
" Hoài Phong...Hoài Phong hắn ta vẫn còn sống!"
" Ngươi chắc chứ? Hắn ta hiện tại đang ở đâu?"
"Tôi...tôi không biết.Tôi chỉ biết rằng hắn ta vẫn còn sống,còn Trạch Dương thì đang lên kế hoạch đ-"Chưa nói hết câu.
Đột nhiên có một giọng nói cất lên cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người. Khi nghe vừa nghe được giọng nói đó đã khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-lua-chon-cua-em/3713226/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.